Đáng lẽ con nên để bố biết con yêu bố nhường nào
2015-09-14 10:06
Tác giả:
Nó không bao giờ muốn người khác biết sự thật rằng nó có một ông bố bị tâm thần, cuộc sống của nó là những trận đòn roi vọt mỗi khi bố nó lên cơn điên. Cái tư thế ngủ ngồi kì quặc để tránh cho nó những trận đòn bất ngờ từ bố đã ăn sâu trong tiềm thức nó từ khi nào mà nó chẳng hề hay biết. Mẹ thương nó nhưng chẳng thể làm gì khác được, chỉ có thể ôm nó vào lòng và nói “Đừng trách bố, vì bố là bố của con”.
Lên lớp 9 với thành tích khá xuất sắc trong học tập nó được tuyển thẳng vào trường chuyên trên thành phố. Xa vùng quê nghèo, xa cái gia đình luôn cho nó nước mắt, xa người đàn ông luôn trao cho nó những trận đòn tím mặt có lẽ đó là ước mơ mà nó ấp ủ từ lâu lắm rồi.
Lên thành phố học, nó ít về nhà hơn, thời gian nghỉ nó thường đi làm để phụ thêm cho mẹ đỡ vất vả. Thỉnh thoảng nó đáo qua về nhà chỉ để thăm mẹ, còn bố nó chẳng thèm hỏi thăm. Cuộc sống những năm trung học cứ trôi qua như thế!
Rồi một ngày, nụ cười hòa lẫn những giọt nước mắt khi nó biết tin đỗ đại học cũng là lúc mẹ nó qua đời trong một vụ tai nạn. Trong đám tang, bố nó bị người ta trói chặt trên giường vì sợ gây rối. Nó kêu gào lăn lội trên nền đất trước sự ra đi đột ngột của người mà nó yêu thương nhất trên đời, nó thương mẹ chưa có nổi một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Ngày nhập học, nó trở thành kẻ mồ côi, nó tự nhủ mình sẽ sóng tốt.

Một buổi chiều đầu xuân năm mới, mưa phùn trút xuống, những hạt mưa li ti hòa mình vào trong cơn gió nhẹ, chiếc ghế đá gần đó cũng hóa màu xanh rêu sau mấy ngày gặp nước. Tại một bệnh viện tâm thần, tôi đã gặp nó. 35 phút chưa phải là quá dài nhưng cũng đủ để nó tóm tắt lại câu chuyện và trao trọn cho tôi dòng cảm xúc. Bỗng nó im lặng rồi nhỏ nhẹ: “Chị! Có lẽ em đã nợ bố một điều gì đó “. Dường như cảm xúc bấy lâu nay được nó giấu kín bỗng chốc trào ra.
“Đáng lẽ em nên để bố biết em yêu bố như thế nào.
Đáng lẽ em nên cho bố biết mỗi lúc bố đánh em, em rất sợ bố mệt.
Đáng lẽ em nên nói cho bố biết đêm nào sau khi trận đòn kết thúc, em cũng trộm vào giường để nhìn bố.
Đáng lẽ em nên cho bố biết ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là trở thành một bác sĩ thần kinh để có một ngày nào đó có thể chữa khỏi bệnh cho bố
Và đáng lẽ mỗi ngày em nên nói rằng con yêu bố.
Cho dù tất cả những điều đó bố chẳng bao giờ hiểu được”.
Cô sinh viên năm 2 đại học y chợt òa khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi lâu ngày. Có lẽ khi bệnh tình của bố càng ngày càng nặng thì nó mới nhận ra mọi thứ dường như đã là quá muộn, nước mắt giờ đây là thứ thuốc khiến nó bớt đau và bớt ân hận hơn.
Hôm nay vẫn cái tiết trời ấy, mưa có một chút nặng hạt hơn, nhận được điện thoại từ nó “Chị! Bố em mất rồi”. Nó im lặng, một cảm giác nào đó chạy dọc người khó diễn tả, tiếng nấc đầu tiên khẽ cất lên. “Em kịp nói với bố rồi chứ? ”, một tiếng “Vâng” nhẹ được phát ra khiến tim tôi bị bóp nghẹt. Cuộc nói chuyện kết thúc trong 3 phút, đặt chiếc điện thoại xuống giường, một thứ nước mặn chát trào ra. Tôi đang khóc, khóc cho ai? Cho tôi hay chính bản thân nó.
© Vũ Thị Thanh Xuân – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.


