Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đáng lẽ con nên để bố biết con yêu bố nhường nào

2015-09-14 10:06

Tác giả:


blogradio.vn - “Đáng lẽ mỗi ngày em nên nói rằng con yêu bố. Đáng lẽ em nên cho bố biết mỗi lúc bố đánh em, em rất sợ bố mệt. Cho dù tất cả những điều đó bố chẳng bao giờ hiểu được”. Hôm nay vẫn cái tiết trời ấy, mưa có một chút nặng hạt hơn, nhận được điện thoại từ nó “Chị! Bố em mất rồi”. Nó im lặng, một cảm giác nào đó chạy dọc người khó diễn tả, tiếng nấc đầu tiên khẽ cất lên. “Em kịp nói với bố rồi chứ? ”

***

Nó không bao giờ muốn người khác biết sự thật rằng nó có một ông bố bị tâm thần, cuộc sống của nó là những trận đòn roi vọt mỗi khi bố nó lên cơn điên. Cái tư thế ngủ ngồi kì quặc để tránh cho nó những trận đòn bất ngờ từ bố đã ăn sâu trong tiềm thức nó từ khi nào mà nó chẳng hề hay biết. Mẹ thương nó nhưng chẳng thể làm gì khác được, chỉ có thể ôm nó vào lòng và nói “Đừng trách bố, vì bố là bố của con”.

Lên lớp 9 với thành tích khá xuất sắc trong học tập nó được tuyển thẳng vào trường chuyên trên thành phố. Xa vùng quê nghèo, xa cái gia đình luôn cho nó nước mắt, xa người đàn ông luôn trao cho nó những trận đòn tím mặt có lẽ đó là ước mơ mà nó ấp ủ từ lâu lắm rồi.

Lên thành phố học, nó ít về nhà hơn, thời gian nghỉ nó thường đi làm để phụ thêm cho mẹ đỡ vất vả. Thỉnh thoảng nó đáo qua về nhà chỉ để thăm mẹ, còn bố nó chẳng thèm hỏi thăm. Cuộc sống những năm trung học cứ trôi qua như thế!

Rồi một ngày, nụ cười hòa lẫn những giọt nước mắt khi nó biết tin đỗ đại học cũng là lúc mẹ nó qua đời trong một vụ tai nạn. Trong đám tang, bố nó bị người ta trói chặt trên giường vì sợ gây rối. Nó kêu gào lăn lội trên nền đất trước sự ra đi đột ngột của người mà nó yêu thương nhất trên đời, nó thương mẹ chưa có nổi một ngày hạnh phúc trọn vẹn. Ngày nhập học, nó trở thành kẻ mồ côi, nó tự nhủ mình sẽ sóng tốt.

con yêu bố

Một buổi chiều đầu xuân năm mới, mưa phùn trút xuống, những hạt mưa li ti hòa mình vào trong cơn gió nhẹ, chiếc ghế đá gần đó cũng hóa màu xanh rêu sau mấy ngày gặp nước. Tại một bệnh viện tâm thần, tôi đã gặp nó. 35 phút chưa phải là quá dài nhưng cũng đủ để nó tóm tắt lại câu chuyện và trao trọn cho tôi dòng cảm xúc. Bỗng nó im lặng rồi nhỏ nhẹ: “Chị! Có lẽ em đã nợ bố một điều gì đó “. Dường như cảm xúc bấy lâu nay được nó giấu kín bỗng chốc trào ra.

“Đáng lẽ em nên để bố biết em yêu bố như thế nào.

Đáng lẽ em nên cho bố biết mỗi lúc bố đánh em, em rất sợ bố mệt.

Đáng lẽ em nên nói cho bố biết đêm nào sau khi trận đòn kết thúc, em cũng trộm vào giường để nhìn bố.

Đáng lẽ em nên cho bố biết ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là trở thành một bác sĩ thần kinh để có một ngày nào đó có thể chữa khỏi bệnh cho bố

Và đáng lẽ mỗi ngày em nên nói rằng con yêu bố.

Cho dù tất cả những điều đó bố chẳng bao giờ hiểu được”.


Cô sinh viên năm 2 đại học y chợt òa khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi lâu ngày. Có lẽ khi bệnh tình của bố càng ngày càng nặng thì nó mới nhận ra mọi thứ dường như đã là quá muộn, nước mắt giờ đây là thứ thuốc khiến nó bớt đau và bớt ân hận hơn.

Hôm nay vẫn cái tiết trời ấy, mưa có một chút nặng hạt hơn, nhận được điện thoại từ nó “Chị! Bố em mất rồi”. Nó im lặng, một cảm giác nào đó chạy dọc người khó diễn tả, tiếng nấc đầu tiên khẽ cất lên. “Em kịp nói với bố rồi chứ? ”, một tiếng “Vâng” nhẹ được phát ra khiến tim tôi bị bóp nghẹt. Cuộc nói chuyện kết thúc trong 3 phút, đặt chiếc điện thoại xuống giường, một thứ nước mặn chát trào ra. Tôi đang khóc, khóc cho ai? Cho tôi hay chính bản thân nó.

© Vũ Thị Thanh Xuân – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top