Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc sống độc thân của hai người đàn ông

2015-04-15 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Tôi thèm khát một tiếng nói bình thường của ai đó dành cho tôi như một lần hỏi han, quan tâm thực sự. Trong những giấc mơ hiện về tôi thấy mình được hòa cùng dòng người cười nói. Thấy ai đó nắm bàn tay tôi vỗ về an ủi. Thấy bọn trẻ rủ chơi trò chọi gà cùng chúng... Tất cả với tôi chỉ được thấy trong giấc mơ.

***

Tôi và bố, hai người đàn ông sống chung trong một ngôi nhà gỗ. Không người thân, không bóng phụ nữ trong nhà. Cuộc sống gà trống nuôi con và độc thân của bố gần ba mươi năm. Còn tôi từ ngày qua tuổi mười tám đến nay cũng đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn ở vậy với bố. Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn mê sảng, khi bình tĩnh suy xét lại mọi việc, khi lí trí nhận biết được nỗi cô đơn. Đôi lúc tôi lóe lên suy nghĩ tìm riêng cho mình một người bạn đời. Nhưng điều đó là không thể. Nói đúng hơn tôi có muốn thoát kiếp độc thân cũng chỉ là điều hoang tưởng...

Sau giải phóng miền Nam bố tôi trở về Bắc với niềm vui tột cùng của gia đình. Sau cuộc kháng chiến, ít người được trở về lành lặn như bố. Điều đó là hạnh phúc và phúc đức của cha ông để lại. Rồi bố lấy vợ và sinh tôi là con trai đầu lòng. Những biểu hiện lên cơn giật, những hành động mất lí trí của tôi khi lớn lên làm bố nghi ngờ về bản thân. Bố đã đi qua mấy bệnh viện kiểm tra và đều được kết luận cơ thể bị nhiễm chất độc mầu da cam. Bố quay về đưa tôi đi khám. Một lần nữa bố chết lặng khi bác sĩ nói tôi bị ảnh hưởng từ chất độc đang ẩn náu trong người bố. Lúc đó bố dường như suy sụp hoàn toàn về lí trí.

cha và con

Năm tôi gần ba tuổi. Ông bà nội lần lượt ra đi. Bệnh tật của bố bắt đầu phát sinh, tôi mỗi lúc một biểu hiện không giống một đứa trẻ bình thường. Có lẽ cuộc sống khó khăn dồn dập ấy đã khiến người phụ nữ như mẹ không chịu đựng nổi. Mẹ bỏ hai bố con ra đi vào một chiều mưa gió. Mẹ nói đi mua thuốc cho tôi, rồi mẹ đi mãi không trở về. Bố ngày nào cũng đi tìm và nhờ người tìm kiếm. Một ngày nọ bố lục được lá thư của mẹ trong tủ để lại cho hai bố con. Vậy là đã rõ. Mẹ đã dứt áo ra đi với người chồng và đứa con trai bệnh tật. Những ngày gà trống nuôi con của bố được đánh dấu từ đó...

Tiền trợ cấp của bố, tiền bố làm lụng vất vả chỉ đủ tiền thuốc hàng tháng cho hai bố con. Đáng lẽ ông trời nên cho tôi mất đi hoàn toàn lí trí, để tôi không phải hành hạ tâm can vào mỗi lần tỉnh dậy sau bệnh tật. Những lần lên cơn tôi đều không còn biết mình là ai. Tôi la hét, đập phá thứ gì có thể đập. Những cơn đau hành hạ, nó cào cấu, cắn xé vào từng thớ thịt, từng khúc xương và bộ não của tôi. Những lần tôi vật vã, sùi bọt mép, người hứng chịu và ôm chặt tôi chỉ có bố. Tôi không muốn mình như vậy, tôi đã khóc rất nhiều mỗi lần tỉnh dậy. Khi trở lại làm con người bình thường, tôi vẫn nhận biết được những gì vừa trải qua. Tôi căm ghét điều đó, tôi kinh sợ. Bố đã động viên, an ủi để hai bố con sống những ngày dài không bóng mẹ.

Tôi thường lén nhìn trộm bố đang ngồi ngắm ảnh mẹ. Lén nhìn bố khóc, lén lắng nghe tiếng thở dài, trằn trọc của bố vào đêm khuya. Mãi sau này lớn lên tôi mới hiểu được lòng bố. Bố đã sống độc thân, cô đơn suốt một thời gian dài. Bố một mình lủi thủi trên con đường dài để chống lại bệnh tật đang âm ỉ trong người. Một mình đối chọi với tôi khi mỗi lần lên cơn đau. Bố rõ ràng là người độc thân khi vắng bóng người phụ nữ đã đầu ấp tay gối nhưng bố cũng khẳng định có tôi là mọi cô đơn, đau khổ tan biến, chỉ cần tôi khỏe mạnh. Đôi lúc rón rén lại gần bố, tôi thấy bố đang bó gối chống chọi với nỗi cô đơn vào đêm khuya. Đã nhiều lần tôi khóc...

Tôi trở thành chàng trai ở tuổi hai mươi. Nhưng lũ bạn cùng xóm chỉ xem tôi là thằng điên, mấy đứa con gái nhìn tôi tránh xa như gặp ác ma trong truyền thuyết. Cuộc sống vô tình đẩy hai bố con tôi lìa xa với quan hệ xã hội. Mọi thứ hình như được tách lập riêng, được đối xử khác với những người bình thường. Tôi hiểu, họ không thể chấp nhận một người như tôi và bố. Thỉnh thoảng đi qua lũ trẻ con quanh xóm tôi nghe chúng thét lên: "Thằng điên chúng bay ơi, chạy đi không nó lên cơn đấy". Lúc đó như có một dòng nước lạnh chảy khắp cơ thể và trái tim. Hơn hai mươi tuổi tôi cũng là chàng trai vóc dáng cao ráo, dễ nhìn. Chỉ mỗi cái ai cũng gắn cho tôi cái mác thằng điên. Mỗi lần nghe thấy hai từ đó, sống mũi tôi đều cay cay.

cha và con

Một lần lên cơn đau tôi đã dùng sức lực ném chiếc xe đạp cọc cạch của bố xuống ao. Khi tỉnh dậy thấy bố đang lọ mọ lôi chiếc xe đạp từ dưới ao lên. Đúng lúc đó bố lên cơn đau dữ dội. Tôi sợ quá hò hét và kêu cứu. Không một ai dám đến và lại gần tôi. Họ nghĩ tôi lại lên cơn nên không ai dám đến gần. Một mình cõng bố vào giường, vơ được lọ thuốc tôi thấy bố lấy uống hôm trước cho bố uống. Sau hai giờ đồng hồ bố tỉnh lại. Hai bố con ôm nhau khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mình thật sự bị tách lập ra khỏi xã hội. Tôi đau khổ nghĩ rằng bố con tôi cô đơn, lạc lõng giữa đời thường, giữa làng quê yên ả, giữa những con người thuần nông, chân chất.

Hơn ba mươi tuổi đôi lúc cũng muốn đi tìm hạnh phúc cho mình. Nhưng ai dám đến gần bố con tôi và tôi cũng không muốn mang đau khổ đến cho ai. Hai người đàn ông độc thân, hai thế hệ một già, một trẻ sống với nhau. Rất nhiều lần muốn vùng ra khỏi cuộc sống này nhưng khi bước ra bên ngoài lại bắt gặp ánh mắt né tránh, sợ hãi của mọi người nhìn tôi. Ai hiểu được tôi lúc đó như thế nào không? Nó thật khủng khiếp. Cứ như mình không phải loài người mà là quái nhân, dị vật từ ngoài hành tinh bay xuống. Đã có ai biết đôi lúc tôi thèm khát được nói chuyện, được cười đùa như những người đàn ông khác. Tôi sợ cuộc sống như thế này và mong muốn hơi ấm từ những con người đang cùng sống với tôi. Ai hiểu được nổi khổ của bố con tôi.

Những người khác họ sống độc thân nhưng không cô đơn vì họ còn có gia đình và xã hội. Họ được mọi người tiếp nhận không né tránh. Còn tôi và bố lại phải chịu cảnh độc thân mà cô đơn. Ánh mắt bố cầu cứu mỗi lần tôi lên cơn hò hét, đập phá và chạy quanh khu vườn nhưng chẳng ai dám đến. Cũng đã có người đến cho cái nọ, cái kia những ngày bố và tôi đều phát bệnh. Nhưng họ đến với nỗi sợ hãi, ánh mắt kinh sợ. Chẳng chuyện trò hay hỏi han. Đơn giản họ đến cho thứ gì đó rồi nhanh chân ra về.

Tôi không cần ai cho tôi thứ gì bởi tôi không quá túng thiếu đến mức phải cầu cứu, tôi chỉ cần tình người, sự cảm thông và thấu hiểu. Tôi thèm khát một tiếng nói bình thường của ai đó dành cho tôi như một lần hỏi han, quan tâm thực sự. Trong những giấc mơ hiện về tôi thấy mình được hòa cùng dòng người cười nói. Thấy ai đó nắm bàn tay tôi vỗ về an ủi. Thấy bọn trẻ rủ chơi trò chọi gà cùng chúng... Tất cả với tôi chỉ được thấy trong giấc mơ.

Tiểu Mẫn


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

back to top