Còn thương rau đắng mọc sau hè
2015-08-25 01:00
Tác giả:
Nghe bài hát và xem MV "Còn thương rau đắng mọc sau hè" (Uyên Trang)
Tôi trở về nơi chôn nhau cắt rốn sau thời gian dài xa cách và thật ngỡ ngàng trước cảnh đổi thay quá lớn ở quê mình. Con đường này, ngày xưa là lối mòn quanh co uốn khúc, giờ thì thênh thang thẳng tắp, nhựa đen bóng loáng dưới nắng hè. Cánh đồng trước mặt thuở ấu thơ tôi đào dế, bắt cào cào, giờ san sát công ty, xí nghiệp.
Xa hơn nữa, những thửa ruộng liền bờ mà tụi trẻ con chúng tôi thường mò cua, bắt ốc giờ tấp nập nhà máy, công trường. Đâu còn mái tranh chái bếp, chỉ thấy ngói lợp đỏ tươi, tường rào kín cổng.
Tôi bước đi, đi mãi đến khi chân mỏi, cổ khô mới tạt vào quán nước bên đường. Quán vắng, mình tôi thả hồn theo làn điệu dân ca. Tiếng hát Như Quỳnh sao bỗng ngọt ngào, đầm ấm, lời bài ca sâu lắng tự đáy lòng. Tôi đang khát khao tình thâm quyến thuộc, tôi đang thèm cái tình cảm quấn quít của ruột thịt, họ hàng thì hình ảnh của hai chị em ở tuổi xế chiều còn ngồi nhổ tóc bạc cho nhau sao mà đáng yêu đến thế. Mỗi lời của bài ca đều nói lên đúng tâm trạng của tôi – nhớ quê da diết, nhớ từng hình ảnh thân thương, từng kỷ niệm ấu thơ đã gìn giữ. Có lúc lại ao ước “Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ, ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương. Xin được làm gió, dặt dìu đưa điệu ca dao, chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau” và đôi khi cũng xốn xang “Ai cách xa cội nguồn ngồi một mình nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm chợt thèm rau đắng nấu canh...”.
Cô chủ quán chiều khách, quay lại cuốn băng cho tôi nghe bài hát đến ba lần. Chưa có ca khúc nào cuốn hút tôi mãnh liệt như bài Còn thương rau đắng mọc sau hè. Tiếng hát Như Quỳnh đã chuyển tải lời ca vào sâu tận tâm hồn tôi. Xin cảm ơn ca sĩ Như Quỳnh, xin cảm ơn nhạc sĩ Bắc Sơn đã cho tôi cảm xúc này. Tôi coi như mình chưa về quê, mãi mãi là người xa xứ, mãi mãi là kẻ ly hương để tôi còn có cội nguồn mà hoài tưởng, mà nhớ thương. Nhớ thương, hoài tưởng tôi sẽ nhẩm khúc ca này dù trong lòng đôi lúc cũng chạnh đau bởi còn đâu rau đắng mọc sau hè!
Theo Trương Nguyễn Trường An – Người Lao Động Online
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?