Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn mẹ là còn nơi trở về

2023-10-04 05:25

Tác giả: Mỹ Dung


Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm. Con nhớ những lần cáu giận vô cớ với mẹ, cãi mẹ nhưng mẹ lại chẳng hề giận con, nhưng con vẫn có thể thấy trong đôi mắt mẹ phảng phất nét buồn và thất vọng.

***

Giờ đây lớn hơn rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, con thấy hối hận về điều đó, con chỉ muốn quay lại thời gian để bù đắp cho mẹ, bù đắp về những tổn thương và khổ cực mẹ đã phải gánh chịu trong thời gian qua.

Con muốn hôn lên gò má rám nắng của mẹ, thơm lên đôi bàn tay chai sạm, đôi bàn tay mà ngày đêm làm lụng vất vả, chẳng quản khó nhọc, sẵnsàng làm nhiều nghề để mưu sinh cuộc sống, cũng là để cho các con có đủ áo ấm để mặc, đủ để no cái bụng. Con muốn ôm mẹ thật chặt, thật chặt, chẳng muốn rời ra lúc nào, vì con sợ khi rời ra, sẽ chẳng còn cơ hội nào cho con được làm thế nữa.

Tuổi 18 - là khoảng thời gian con khủng hoảng vì sắp phải xa bố mẹ, chuẩn bị đối mặt với kì trưởng thành dài hạn mà ai cũng cần trải qua. Cn vẫn nhớ khi đó, con khóc và nói với mẹ: “Hay mẹ ơi, con không đi học đại học nữa nhé. Con sợ con chọn sai ngành mai sau ra trường không có việc sẽ tốn tiền 4 năm ăn học của bố mẹ.”

 Nhưng mẹ và bố đã là người tiếp sức con, khuyên nhủ nhẹ nhàng cho con hiểu việc học quan trọng như thế nào, cũng cho con tự tin bước vào môi trường đại học như các bạn: “Đừng lo con ạ, bố mẹ đủ tiền cho con ăn học, con chỉ cần học hành đàng hoàng thôi.’’ Con thấy nhẹ nhõm hơn sau những lời động viên đó, con cũng thấy thương gia đình nhiều hơn, thấy sự quan trọng của gia đình nhiều hơn.

Con luôn tự trách bản thân không đủ giỏi, không đủ thông minh hay nhanh nhẹn bằng mọi người. Con thấy con kém cỏi, hay khóc vì những chuyện nhỏ bé, luôn làm bố mẹ lo lắng. Con thấy áp lực tột cùng khi bạn bè con có thể làm ra tiền để phụ giúp bố mẹ còn con thì không, có nhiều đêm liên tiếp con không thể ngủ được vì suy nghĩ nhiều, mặc dù bố mẹ chẳng đè áp lực gì lên cho con. Cũng có nhiều ngày, con kết thúc một ngày bằng một trận khóc, con muốn trốn khỏi thế giới này. Nhưng có lẽ bố mẹ và gia đình đã là nơi níu chân con lại.   

Mẹ vất vả và khổ sở chỉ để cho chúng con được nhìn ngắm thế giới rộng lớn - cái thế giới mà mẹ chưa từng được thấy, mẹ chẳng mong chúng con làm ông nọ bà kia mà chỉ mong chúng con thành đạt, khỏe mạnh và bình an. Có những nỗi niềm mẹ không thể nói vì sợ khi nói ra thì các con sẽ phải nương tựa vào ai. Thật ra mẹ cũng chỉ là đứa trẻ nhiều tuổi, nhưng đứa trẻ ấy không được phép sai, không được phép khóc lại càng không được gục ngã, phải luôn lao đầu đi trong giông bão.

Công lao của mẹ con chẳng thể kể hết, bao la rộng lớn hơn biển, cao hơn núi, và có cả những ngọt ngào không thể tả xiết trong đó, còn phần mẹ chỉ nhận cay đắng và bùi ngùi cho riêng mình. Con cũng chưa có đủ can đảm để đối diện với mẹ và nói câu: “Con yêu mẹ nhiều, con muốn gánh thay phần khó khăn cho mẹ, con muốn mẹ bình an sống mãi bên con.’’ Bao giờ con mới có khả năng đó nhỉ, mẹ ơi?

me-con

Giờ lớn khôn hơn rồi, con chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh và bình an. Con nguyện bỏ tuổi đời của con ra để đổi lấy sự sống cho mẹ mà thôi. Con chẳng biết làm gì ngoài cố gắng để mẹ có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng mẹ ơi, có những sự cố gắng lại đưa ra kết quả không như ý muốn, chỉ mong mẹ luôn bao dung hơn, luôn dang tay đón lấy con mẹ nhé, vì con chỉ cần mẹ và gia đình thôi.

Con biết, còn mẹ là con còn nơi để về, còn mẹ là còn động lực để phấn đấu, còn mẹ là con không được phép từ bỏ. Từ bỏ rồi mẹ biết sống thế nào đây. Nhưng mẹ à, con luôn mong mẹ mạnh mẽ, con chẳng muốn thấy mẹ khóc đâu, mỗi lần nhìn mẹ khóc, con thấy thương mẹ mà bất lực lắm, giọt nước mắt của mẹ như chảy vào tim con, con thấy sự chua chát và bế tắc trong đó. Con muốn nhỏ mãi để được mẹ ôm ngủ, để không phải học xa nhà, không phải xa mẹ, để lúc tủi thân có mẹ bên cạnh. Nhưng con cũng muốn con lớn thật nhanh để kiếm tiền mang về cho mẹ, để mẹ đỡ bị đồng tiền làm khổ, để mẹ cảm thấy an tâm về cuộc sống, hay chỉ đơn giản là để mẹ được ăn những bữa cơm ngon hơn thôi.

Cuộc sống bây giờ quá khó khăn, kinh tế đi xuống, nuôi con ăn học 4 năm trời tốn không ít tiền, chắc mẹ đã phải suy nghĩ nhiều lắm phải không, con thật sự xin lỗi vì chưa thể làm ra tiền lo cho mẹ. Giờ đây con chỉ biết cố gắng hơn mỗi ngày, để tương lai có thể phụ giúp mẹ thôi. Mẹ chờ con nhé, chờ con trưởng thành, chờ con lớn, chờ con làm ra tiền mẹ nhé. Nhưng mẹ cũng phải cố sống cho tốt mẹ nhé, để con có thể làm được những điều tốt đẹp hơn cho mẹ, cho người con yêu thương nhất!

© Mỹ Dung - blogradio.vn

 

Mời xem thêm chương trình

 

Mỹ Dung

Mình là 1 bạn trẻ 18 tuổi, mình non nớt và không có kinh nghiệm gì. Và mình biết mình cần phải cố gắng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top