Còn mẹ là còn nơi trở về
2023-10-04 05:25
Tác giả:
Mỹ Dung
Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm. Con nhớ những lần cáu giận vô cớ với mẹ, cãi mẹ nhưng mẹ lại chẳng hề giận con, nhưng con vẫn có thể thấy trong đôi mắt mẹ phảng phất nét buồn và thất vọng.
***
Giờ đây lớn hơn rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, con thấy hối hận về điều đó, con chỉ muốn quay lại thời gian để bù đắp cho mẹ, bù đắp về những tổn thương và khổ cực mẹ đã phải gánh chịu trong thời gian qua.
Con muốn hôn lên gò má rám nắng của mẹ, thơm lên đôi bàn tay chai sạm, đôi bàn tay mà ngày đêm làm lụng vất vả, chẳng quản khó nhọc, sẵnsàng làm nhiều nghề để mưu sinh cuộc sống, cũng là để cho các con có đủ áo ấm để mặc, đủ để no cái bụng. Con muốn ôm mẹ thật chặt, thật chặt, chẳng muốn rời ra lúc nào, vì con sợ khi rời ra, sẽ chẳng còn cơ hội nào cho con được làm thế nữa.
Tuổi 18 - là khoảng thời gian con khủng hoảng vì sắp phải xa bố mẹ, chuẩn bị đối mặt với kì trưởng thành dài hạn mà ai cũng cần trải qua. Cn vẫn nhớ khi đó, con khóc và nói với mẹ: “Hay mẹ ơi, con không đi học đại học nữa nhé. Con sợ con chọn sai ngành mai sau ra trường không có việc sẽ tốn tiền 4 năm ăn học của bố mẹ.”
Nhưng mẹ và bố đã là người tiếp sức con, khuyên nhủ nhẹ nhàng cho con hiểu việc học quan trọng như thế nào, cũng cho con tự tin bước vào môi trường đại học như các bạn: “Đừng lo con ạ, bố mẹ đủ tiền cho con ăn học, con chỉ cần học hành đàng hoàng thôi.’’ Con thấy nhẹ nhõm hơn sau những lời động viên đó, con cũng thấy thương gia đình nhiều hơn, thấy sự quan trọng của gia đình nhiều hơn.
Con luôn tự trách bản thân không đủ giỏi, không đủ thông minh hay nhanh nhẹn bằng mọi người. Con thấy con kém cỏi, hay khóc vì những chuyện nhỏ bé, luôn làm bố mẹ lo lắng. Con thấy áp lực tột cùng khi bạn bè con có thể làm ra tiền để phụ giúp bố mẹ còn con thì không, có nhiều đêm liên tiếp con không thể ngủ được vì suy nghĩ nhiều, mặc dù bố mẹ chẳng đè áp lực gì lên cho con. Cũng có nhiều ngày, con kết thúc một ngày bằng một trận khóc, con muốn trốn khỏi thế giới này. Nhưng có lẽ bố mẹ và gia đình đã là nơi níu chân con lại.
Mẹ vất vả và khổ sở chỉ để cho chúng con được nhìn ngắm thế giới rộng lớn - cái thế giới mà mẹ chưa từng được thấy, mẹ chẳng mong chúng con làm ông nọ bà kia mà chỉ mong chúng con thành đạt, khỏe mạnh và bình an. Có những nỗi niềm mẹ không thể nói vì sợ khi nói ra thì các con sẽ phải nương tựa vào ai. Thật ra mẹ cũng chỉ là đứa trẻ nhiều tuổi, nhưng đứa trẻ ấy không được phép sai, không được phép khóc lại càng không được gục ngã, phải luôn lao đầu đi trong giông bão.
Công lao của mẹ con chẳng thể kể hết, bao la rộng lớn hơn biển, cao hơn núi, và có cả những ngọt ngào không thể tả xiết trong đó, còn phần mẹ chỉ nhận cay đắng và bùi ngùi cho riêng mình. Con cũng chưa có đủ can đảm để đối diện với mẹ và nói câu: “Con yêu mẹ nhiều, con muốn gánh thay phần khó khăn cho mẹ, con muốn mẹ bình an sống mãi bên con.’’ Bao giờ con mới có khả năng đó nhỉ, mẹ ơi?
Giờ lớn khôn hơn rồi, con chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh và bình an. Con nguyện bỏ tuổi đời của con ra để đổi lấy sự sống cho mẹ mà thôi. Con chẳng biết làm gì ngoài cố gắng để mẹ có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng mẹ ơi, có những sự cố gắng lại đưa ra kết quả không như ý muốn, chỉ mong mẹ luôn bao dung hơn, luôn dang tay đón lấy con mẹ nhé, vì con chỉ cần mẹ và gia đình thôi.
Con biết, còn mẹ là con còn nơi để về, còn mẹ là còn động lực để phấn đấu, còn mẹ là con không được phép từ bỏ. Từ bỏ rồi mẹ biết sống thế nào đây. Nhưng mẹ à, con luôn mong mẹ mạnh mẽ, con chẳng muốn thấy mẹ khóc đâu, mỗi lần nhìn mẹ khóc, con thấy thương mẹ mà bất lực lắm, giọt nước mắt của mẹ như chảy vào tim con, con thấy sự chua chát và bế tắc trong đó. Con muốn nhỏ mãi để được mẹ ôm ngủ, để không phải học xa nhà, không phải xa mẹ, để lúc tủi thân có mẹ bên cạnh. Nhưng con cũng muốn con lớn thật nhanh để kiếm tiền mang về cho mẹ, để mẹ đỡ bị đồng tiền làm khổ, để mẹ cảm thấy an tâm về cuộc sống, hay chỉ đơn giản là để mẹ được ăn những bữa cơm ngon hơn thôi.
Cuộc sống bây giờ quá khó khăn, kinh tế đi xuống, nuôi con ăn học 4 năm trời tốn không ít tiền, chắc mẹ đã phải suy nghĩ nhiều lắm phải không, con thật sự xin lỗi vì chưa thể làm ra tiền lo cho mẹ. Giờ đây con chỉ biết cố gắng hơn mỗi ngày, để tương lai có thể phụ giúp mẹ thôi. Mẹ chờ con nhé, chờ con trưởng thành, chờ con lớn, chờ con làm ra tiền mẹ nhé. Nhưng mẹ cũng phải cố sống cho tốt mẹ nhé, để con có thể làm được những điều tốt đẹp hơn cho mẹ, cho người con yêu thương nhất!
© Mỹ Dung - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

9 cách tự chăm sóc bản thân không tốn một xu nhưng cải thiện sức khỏe tinh thần cực hiệu quả
Sự tự chăm sóc chân nằm chính trong những hành động đơn giản, những khoảnh khắc ý thức mà chúng ta tự nguyện dành cho mình. Dưới đây là 9 cách tự chăm sóc hàng ngày hoàn toàn miễn phí nhưng mang lại lợi ích sâu sắc cho sức khỏe tinh thần của bạn.

Một kẻ si tình
Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.