Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con không hối hận vì đã sống hết mình!

2008-11-12 22:26

Tác giả:


Cám ơn tình yêu mẹ dành cho con!

Có lẽ mẹ sẽ không bao giờ đọc được những dòng này của con đâu nhưng con vẫn muốn viết, viết để lòng con nhẹ nhõm hơn, viết để con mãi ghi nhớ sự hy sinh của mẹ dành cho con, viết để con biết rằng con cần phải sống và cố gắng hơn nữa…

Mẹ à, phải nói từ đâu đây, những điều con muốn nói với mẹ rất nhiều, nhiều đến nỗi con không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Mẹ biết không? Mẹ mãi là người vĩ đại nhất trong lòng con đó, con yêu mẹ nhiều lắm, có điều  càng yêu mẹ bao nhiêu thì con lại tự dằn vặt mình bấy nhiêu, vì con mà mẹ phải vất vả, đau buồn. Thực ra con không muốn thế tí nào đâu, nhưng... con có thể làm gì tốt hơn để mẹ vui lòng đây?

Có lẽ suốt cuộc đời này con sẽ không bao giờ trả hết công lao sinh thành, chăm sóc của mẹ đâu, tình thương mẹ dành cho con nó quá lớn lao, quá vĩ đại. Con biết trong bốn chị em con, mẹ thương con nhất vì con không được may mắn như mấy chị em con, phải không mẹ? Mẹ à, con luôn mong muốn gia đình mình sống thật vui vẻ và mẹ không cần phải lo lắng chuyện gì nữa. Bốn chị em con, ai cũng lớn hết rồi, ai cũng có thể tự lo cho mình, chỉ riêng mình con thôi. Con cảm thấy thật xấu hổ và có lỗi với mẹ nhiều lắm, vì con mà mẹ chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái dù chỉ là một ngày . Có lẽ cuộc sống của mẹ và con đã được gắn chặt vào cái ngày định mệnh cách đây bảy năm về trước rồi. Bây giờ cho dù con có nói ngàn lần lời cám ơn, ngàn lần lời xin lỗi mẹ thì lòng con vẫn không hết day dứt, tự dày vò chính mình đâu. Con muốn làm thật nhiều điều để mẹ vui lòng, con rất muốn làm một cái gì đó để đền đáp tình yêu của mẹ, mẹ có hiểu nỗi lòng của con không?

Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ quên những ngày mẹ chăm sóc con ở bệnh viện đâu, đối với con những ngày ấy là cả một cực hình, nếu không có mẹ thì con đã không thể vượt qua rồi. Đến bây giờ con vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, một ngày tháng 10 cách đây 7 năm, cuộc đời con mãi mãi bước sang một trang mới. Khi ông bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm lên xem, ông đã bảo con ra ngoài chơi, theo ông một đứa trẻ mới 12 tuổi như con không nên biết… Con đợi, lâu, rất lâu sau mẹ mới ra. Con sững sờ khi thấy đôi mắt  ngập nước của mẹ, lần đầu tiên mẹ khóc trước mặt mọi người, lần đầu tiên một đứa gan lì như con thật sự biết sợ, con linh cảm có chuyện không lành. Con khóc…

Chảy máu nhiều ngày, sốt cao... đã khiến con không còn sức lực để hỏi mẹ nữa, việc duy nhất con có thể làm là cười và cố tỏ ra khỏe mạnh, vui vẻ để mọi người yên tâm. Những ngày tiếp theo ở bệnh viện mẹ cứ khóc suốt, nhưng mẹ càng khóc thì con càng phải cười. Lạ lắm, mẹ càng nhìn nụ cười yếu ớt của con, mẹ lại càng khóc nhiều hơn. Chắc mẹ cũng hiểu con làm thế là vì con không muốn mẹ buồn và lo lắng mà phải không mẹ? Cứ thế, cả nhà ai cũng biết con bị bệnh gì, chỉ có mình con không biết, cả nhà ai cũng muốn giấu con nên con cũng chẳng thắc mắc nữa…

Cho đến một ngày kia, con tìm được cuốn sách nói về các bệnh ung thư trong tủ áo của mẹ. Con hỏi, lúc đó mẹ đã khóc và nói với con rằng: “Trời kêu ai nấy dạ, con à. Hãy vì những người yêu con mà cố gắng vượt qua bệnh tật, đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sống đến đâu hay đến đó nha con”. Con mãi ghi nhớ câu nói này của mẹ, cũng từ đó cuộc sống này con không còn sống cho chính mình nữa, con phải sống vì người khác, con phải nghĩ đến người khác trước khi nghĩ cho mình. Từ đấy con không bao giờ khóc trước mặt mọi người, con chỉ được quyền khóc trong bóng đêm, khi chỉ còn mình con với nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn này. Con biết 1 giọt nước mắt của con sẽ lấy đi một nụ cười của mẹ cho nên con càng không được khóc, vì con yêu mẹ lắm, mẹ biết không? Nhưng mà dù con có cố gắng đến đâu cũng không tránh khỏi vài lần con làm mẹ buồn, như những lần con không chịu uống thuốc, còn bướng bỉnh nói hỗn với mẹ rằng “Chết thì chết, có sao đâu, chết được càng tốt “, lúc đó mẹ chỉ im lặng nhưng ánh mắt mẹ buồn lắm. Con xin lỗi, con cũng không hiểu sao đôi khi con lại bất cần đời như vậy nữa.
Đợt điều trị đầu tiên kết thúc, bệnh tình con thuyên giảm nhưng đổi lại hai chân con không đi lại được nữa. Con không hiểu tại sao ông trời lại bắt con và mẹ chịu nhiều thử thách đến thế. Mẹ lại khóc, mẹ thật yếu đuối, còn con, con không thể khóc được nữa, nước mắt con không chảy ra mà nó đang chảy ngược lại vào lòng. Đau, đau đến nghẹn thở…. vì con biết con không được đến trường nữa. Con không cam tâm, nhiều người bệnh giống con, cũng điều trị như con nhưng người ta hết bệnh và được trở về với cuộc sống bình thường, còn con, con được gì đây? Con không được đi học nữa, tương lai của con, ước mơ của con, tất cả đều tan biến, con còn gì để cố gắng, còn gì để nỗ lực đây?
 
Một điều này nữa con không thể chấp nhận được, con là gánh nặng của mẹ, con là gánh nặng của gia đình mình. Con không chịu nổi, sự thật đau lòng quá mẹ à. Con muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi mọi thứ… Nhìn những giọt mồ hôi trên trán mẹ mỗi khi mẹ giúp con di chuyển, nhìn mẹ chạy đôn chạy đáo khắp bệnh viện để kiếm chiếc xe lăn cho con mà lòng con xót xa vô cùng, con thương mẹ quá đỗi, con thật sự muốn ra đi, con không đành lòng để mẹ vất vả như thế. Nhưng chính mẹ đã vực con dậy, mẹ đã dạy con học 2 chữ “kiên cường” là như thế nào.
 
Mỗi cuộc đời là mỗi cuộc chiến. Mỗi con người đều có những thử thách của riêng họ. Thời gian, sự sống không phải do ông trời ban tặng cho không ai cả. Có đấu tranh thì mới có sinh tồn. Có can đảm đương đầu với bệnh tật thì mới là người chiến thắng, gục ngã sẽ là kẻ bại trận. Con không thể sống ích kỉ , hèn nhát, chỉ biết có mình. Con đau 1 thì mẹ đau 10, vậy mà mẹ vẫn luôn cố gắng giành giật từng giờ sống cho con, mẹ sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ để được nhìn thấy con mạnh khỏe. Chính tình yêu trong mồ hôi và nước mắt của mẹ đã níu giữ con lại, con không thể quay đầu hoặc ngừng lại nữa, con phải bước tiếp trên con đường nghiệt ngã nhưng con biết con không hề đơn độc trong cuộc chiến này, bởi vì bên cạnh con còn có mẹ, gia đình. Lúc ấy trong đầu con chỉ có hai từ: Cố gắng và nỗ lực….
 

Và rồi những nỗ lực của con, những nhọc nhằn của mẹ cũng được đền bù xứng đáng. Con đã có thể chập chững bước đi lại những bước đi đầu tiên. Mẹ đứng đó, lần này mẹ cũng khóc nhưng là những giọt nước mắt vui sướng. Chưa bao giờ con thấy mẹ cười hạnh phúc như thế kể từ ngày con bệnh. Nụ cười ấy mới đẹp và ý nghĩa làm sao. Đây cũng là ngày tuyệt vời nhất trong đời con, con đã làm được điều mà mọi người tưởng chừng con không bao giờ thực hiện nổi, mọi người cứ nghĩ con sẽ không bao giờ đi lại được nữa, thế mà con đã làm được, con tự hào về mình lắm mẹ biết không? Mẹ này, những cố gắng về sau của con, tất cả đều bắt nguồn từ nụ cười hạnh phúc của mẹ vào ngày ấy. Nó cho con thêm nhiều nghị lực lắm, chỉ khi nhìn thấy nụ cười đó con biết mình còn sống, cần phải sống, cố gắng và nỗ lực hơn nữa.

Hiện giờ con vẫn không ngừng chiến đấu với “bệnh tật” và cả với “sự mặc cảm, tư ti” trong con đấy. Rất khó khăn nhưng con sẽ không chịu thua đâu. Con sẽ dùng chính vũ khí được đúc kết từ sự nỗ lực của con để đánh bại tất cả. Mẹ hãy yên tâm, mẹ nhé. Thực ra sống vì người khác cũng hay lắm chứ, chỉ cần gia đình mình vui vẻ là con như được tiếp thêm sức mạnh để đối đầu với những thử thách mới. Nụ cười của mẹ chính là niềm hạnh phúc, nguồn động lực lớn giúp con duy trì sự sống đến bây giờ, cho nên mẹ hãy luôn luôn vui vẻ mẹ nhé.
Thời gian cứ nhích dần, mỗi giờ trôi qua là mỗi giờ con sẽ phải xa mẹ thêm một chút, nhưng con sẽ không hối hận đâu vì con đã sống hết mình để được nếm nhiều mùi vị từ cuộc đời này, mặn có, đắng có, cay có… và khi đã trải qua tất cả, con mới nhận ra rằng cuộc sống này mới ngọt ngào làm sao.

Cám ơn mẹ đã cho con sống,

Cám ơn mẹ đã không bỏ rơi con,

 

Cám ơn tình yêu mẹ dành cho con.

Cám ơn … Cám ơn mẹ về tất cả

Hiểu Dinh

Bài viết khác của Hiểu Dinh trên Blog Việt: Nước mắt của em có vị gì?

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top