Con chưa có người thương
2015-04-08 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Một ngày, anh ấy nói thương con. Con vui đấy. Nhưng vẫn từ chối. Không phải vì con không thích anh ấy, không phải vì con chọn cô đơn. Chỉ là con gái mẹ chưa sẵn sàng, hành trình con đang đi vẫn chưa đến trạm dừng. Con gái mẹ chỉ độc thân thôi, có gì đáng sợ đâu. Biết đâu đến trạm dừng kế tiếp vẫn có người chờ con ở đó. Mẹ nhỉ?
Một ngày, con xách chiếc va-li nặng trịch trở về. Mẹ ngơ ngác nhìn con rồi hỏi: “Công việc nhàn rỗi quá hả?”. Con lúng túng nhìn mẹ rồi gãi đầu: “Nhàn rỗi quá nên con nghỉ việc rồi”. Mẹ giận. Bảo có biết bao cô gái mơ ước có công việc nhàn hạ để lo cho chồng cho con, con gái mình lại cứ thích dấn thân vào guồng quay hối hả. Con chỉ cười trừ. Vì biết làm sao được, con gái mẹ vẫn là cô nàng độc thân mà.
Một ngày, gà bông từ hồi mười sáu trăng tròn của con lấy vợ. Bạn con kháo nhau rằng: “Nhìn kìa, đằng ấy lấy cô gái trẻ hơn mày năm tuổi lận”. Con cười gật. “Hồi còn bồ kết, tao còn trẻ hơn”. Huống hồ bây giờ con vẫn còn trẻ trung lắm, mẹ nhỉ?
Một ngày, con hồ hởi, xách chiếc va-li lên, đi tới thành phố mới, tìm công việc mới, sống cuộc sống mới. Mẹ thở dài, hàng xóm thở dài, bạn bè thở dài. Bảo con: “Mày sống vội vã như thế để làm gì?”. Nhưng cuộc sống có bao lâu đâu mà để trôi hững hờ...
Một ngày, con về một mình giữa đêm muộn. Mệt, lạnh, đói. Người ta bắt nạt con, một chồng công việc deadline rơi từ trên trời xuống bàn làm việc. Con loay hoay với thời gian quanh văn phòng nhỏ. Chẳng dám ca thán một lời.

Một ngày, con ngơ ngác và đuối lòng. Ngẩn ngơ với chiếc xe hỏng mà không biết làm gì. Con không quen ai trong thành phố này, không có lấy một điểm tựa để bám víu. Sếp mắng con, đồng nghiệp trách con làm lỡ kế hoạch. Làm con cũng giận mình.
Một ngày, trời lạnh đó, rồi nóng đó. Con quay cuồng, rồi lăn ra ốm. Ốm như chưa bao giờ được ốm. Con loay hoay quanh bốn bức tường cũ kỹ. Mong những ngày xấu xí tồi tệ chóng qua.
Một ngày, con buồn. Vì công việc không như ý. Vì cuộc sống không như ý. Vì hình như đã làm mẹ buồn lâu lắm rồi, vì cả thành phố này đang bắt nạt con. Con giận lòng, vì mình yếu đuối quá. Nằm ôm gối thin thít giữa mùa hè nóng nực.
Một ngày, anh ấy nói thương con. Con vui đấy. Nhưng vẫn từ chối. Không phải vì con không thích anh ấy, không phải vì con chọn cô đơn. Chẳng ai sinh ra lại mong muốn cô đơn cả và trái tim nào cũng khao khát yêu thương. Chỉ là con gái mẹ chưa sẵn sàng, hành trình con đang đi vẫn chưa đến trạm dừng. Con gái mẹ chỉ độc thân thôi, có gì đáng sợ đâu. Biết đâu đến trạm dừng kế tiếp vẫn có người chờ con ở đó. Mẹ nhỉ?
Nhiều ngày, con một mình lang thang giữa phố, một mình chọn những bông hoa xinh xắn đem về cắm rực rỡ một góc phòng. Chọn bộ quần áo mình thích nhất, tự tay nấu món ăn cho là ngon nhất, miệng ngân nga giai điệu nào đó vui tai lắm. Trở mình đón một mua hoa nở rộ mới về.
Đôi khi vùi mình bên khung cửa, lắng nghe những âm thanh xô bồ phía ngoài kia. Rồi sẽ có một lúc cuộc sống của con cũng như vậy. Ồn ã, vội vã. Phải lo cho người khác thay vì để người khác chăm lo cho mình. Nhưng trước đó có lẽ con phải ích kỷ hơn, học cách chăm sóc chính bản thân mình trước. Học cách đứng thẳng lưng khi giông tố đến. Phải không mẹ?
Một mùa nữa bước đến gõ cửa. Con lại vui vẻ mỉm cười. Ừ thì, con vẫn chưa có người thương.
Mỹ Hạnh
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.


