Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô gái đôi mươi với con tim vụn vỡ yêu thương

2009-05-18 15:05

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: "Nghe Blog Radio 78: “Vô tình anh không nhận ra mình say nắng”

của blogger Cá Rô - một câu chuyện thật hay và xúc động. Người đàn ông trong câu chuyện dù có đi nhầm đường, nhưng rốt cuộc cũng biết quay đầu tìm về tổ ấm. Một kết thúc trọn vẹn yêu thương - kết thúc cho một sự "bắt đầu lại nhưng bền lâu mãi mãi". Nhưng không phải cánh chim nào cũng tìm được đường trở lại, một kết thúc buồn cho vụn vỡ gia đình. Sáng nay xuống phố, bỗng chợt thảng thốt khi bắt gặp chò nâu rụng kín phủ đầy con đường, góc phố, công viên... Một nỗi nhớ thương kí ức xa xăm đẹp đẽ, một nỗi buồn đến nghẹn ngào lan tỏa. Mùa chò nâu nữa lại đến để nhắc nhở những ai gìn giữ hạnh phúc gia đình...”

 

Những cánh chò nâu bay trong gió nhắc nhở những ai gìn giữ hạnh phúc gia đình - Ảnh: Tác giả bài viết

 

“Cái đã qua dấu tích có còn không
Em tự hỏi và bây giờ em ước
Giá dấu tích trong veo như giọt nước
Em sẽ soi qua suốt cuộc đời mình”


(Ngày ấy & bây giờ - Nguyễn Đình Ảnh)

Tiếng vỡ của những chiếc cốc thủy tinh trên nền gạch men làm không gian bỗng dưng ngưng trệ hẳn. Có tiếng mẹ nó gào khóc trong đau đớn:


- Anh là đồ độc ác. Hãy để cho tôi yên! Trời ơi! Sao tôi lại khổ thế nà?.


- Anh xin lỗi…

Nó nép mình sau cánh cửa phòng ngủ nhìn ra, tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm ngân vang mãi… Không biết bao đêm như đêm nay, cảnh này lặp lại, nó biết mình sắp không còn vẹn nguyên một gia đình. Trong ánh đèn vàng mờ loãng, mẹ nó gục đầu xuống thành ghế khóc nức nở, trong khi ba lạnh lùng cúi mặt bước đi, đóng sập cánh cửa rồi mất hút vào bóng đêm. Nó định chạy theo, nhưng không hiểu sao ý nghĩ non nớt của một đứa trẻ lại ngăn nó lại. Ba thật xấu xa khi bỏ rơi mẹ con nó để chung sống với một người đàn bà khác. Nó ghét ba!

14 năm trôi đi chóng vánh, nó cũng lớn để hiểu mình là một đứa trẻ bất hạnh khi không có một gia đình vẹn nguyên. Trái tim trầy xước, vụn vỡ theo tuổi ấu thơ. Ba có một gia đình mới, mà dường như hạnh phúc quá nên quên mất sự tồn tại của nó; mẹ vội vã bán bỏ căn nhà, gửi lại nó cho ngoại rồi cũng biền biệt trời Tây, đôi ba tháng lại một cục tiền ném về mà không hề có lấy một dòng nhắn gửi, cứ như nó là một tội nợ với cuộc đời này!

Aossiseanna
Tại sao nó lại có mặt trong bi kịch ấy, nó có lỗi gì đâu! Tình yêu thương của ngoại đối với đứa cháu bất hạnh chỉ có thể là những bữa cơm vun vén, những lời nhắc nhở chuyện học hành, là những giọt nước mắt thầm lặng khi ngồi cạnh giường phe phẩy quạt nan cho nó ngủ, mỗi khi nhà cúp điện. Nó biết chứ, nó thương thân nó bao nhiêu, nó thương ngoại bấy nhiêu. May mà còn có ngoại để nó thấy mình không thừa thãi và còn được biết yêu thương là gì.

Nó lớn lên không vấp váp, không sa ngã trên đường đời, bởi trong kí ức non nớt của nó còn lưu giữ được một khoảng thời gian hạnh phúc, và nó sống với kí ức ấy…

Khi còn đầy đủ một mái ấm như đúng nghĩa, nó có một quãng tuổi thơ đẹp và bình yên. Căn nhà của gia đình nằm trong một con hẻm sâu hun hút, tuy không rộng rãi, nhưng đủ để có một khoảng sân cho nó cùng nhỏ bạn bày đồ hàng. Góc sân cạnh cửa sổ, một cây chò nâu không biết có từ bao giờ, tán rộng che mát cả khoảng sân ra đến cổng. Nó thích nhất mùa chò nâu trổ bông, mỗi khi chin, gió thổi quay tròn rơi xuống, đẹp đến mê đắm!

Mỗi buổi sáng thức giấc theo tiếng chổi của mẹ quét sân, nhô đầu lên qua ô cửa sổ thấy mẹ vun xác bông thành một đống ở gốc; rồi buổi chiều, lại đã phủ đầy một lớp, cho nó bỏ dép lội lên trên…thích thú đôi bàn chân, nghe rõ cả tiếng lạo xạo giòn tan của cánh chò nâu khô vỡ vụn.

Một màu nâu đến chạm khắc lên tâm khảm nó những gì là thân quen và yêu thương nhất. Màu nâu ấy là màu thời gian thâm trầm, như chỉ là dấu tích rêu phong…

Ba là một người có tâm hồn nghệ sĩ. Thi thoảng vẫn đọc thơ cho nó nghe, thổi vào hồn nó
nỗi khao khát bình yên và yêu thương cái đẹp. Nó nhớ những buổi ba cùng nó nghịch bông chò nâu, ba cầm hai cánh lại rồi lấy hết sức tung lên bầu trời, càng cao càng thích, bông chò nâu xoay tròn…xoay tròn trong gió rồi rớt xuống nền sân gạch nhẹ như không. Tiếng cười của ba, tiếng reo hò thích thú của nó, làm mẹ cũng phải bỏ dở bếp núc chạy ra nhìn. Ngày đó ơi, đâu rồi hả ba, hả mẹ?

Có lẽ vì ba là người như thế, đi nhiều và yêu nhiều, dễ xiêu lòng trước những "vang động của đời" nên không biết đâu là bến đỗ cuối cùng, như chú chim thích sải cánh tung bay trên bầu trời rộng lớn nhưng lại không biết đường quay trở về tổ ấm.

Tình yêu là gì ư, nó tin là có, nhưng với ba nó hận…Còn mẹ sự thất vọng chán chường về một người đàn ông quá đủ để không mang về cho nó một người cha dượng, ra đi để làm gì, khi mà nó cần không phải những đồng tiền vô nghĩa ấy.

Nó còn một hộp bông chò nâu khô, gìn giữ nâng niu từ đó, như chính cuộc đời mình…Và chưa một lần nó trở lại căn nhà xưa cũ ấy...

Chưa một lần nó trở lại căn nhà xưa cũ ấy... - Ảnh minh họa: myownlittlecorne

Sáng nay, chạy xe đi học, ngang qua công viên Thống nhất, lòng lại nhói lên một miền kí ức xa xăm đẹp đẽ, một nỗi đau mất mát đến nghẹn ngào. Nó níu giữ gì đây cho riêng mình - một cô gái vừa tròn đôi mươi tuổi với con tim vụn vỡ yêu thương… gió thổi chò nâu rơi kín cả không gian. Dừng xe lại ngắm nhìn, mặc kệ dòng người cứ vùn vụt qua gấp gáp, chò nâu phủ đầy bãi cỏ, phủ đầy những con đường đá sỏi.

Nó thèm quá cảm giác được lội đôi chân trần lên những cánh chò nâu khô như thuở nào…Bỗng thấy mình cũng như cánh chò nâu kia, tuy đẹp nhưng cũng chỉ một mùa, mùa của dấu tích trầm mặc, của thứ hạnh phúc gia đình quá mong manh và ngắn ngủi...

Hôm trước đọc
blog radio, nghe được câu chuyện “ Vô tình anh không nhận ra mình say nắng”, một câu chuyện tương tự như  gia đình nó, nhưng người đàn ông trong câu chuyện biết đâu mới là thứ quý giá nhất cần phải biết nâng niu, anh chưa bao giờ hết yêu người bạn đời và gia đình bé nhỏ ấy. Không hiểu sao nó lại tin vào cái tích chè đậu đỏ, khi ăn cùng nhau họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Ước gì có thể quay ngược trở lại, nó sẽ bắt cả ba, cả mẹ và cả nó nữa đi ăn cho bằng được. Để nó không phải cất giữ những cánh chò nâu trong hộp gỗ, bởi chò nâu chỉ đẹp khi được tung cánh bay trong bầu trời lộng gió; để hai tiếng gia đình và những mùa chò nâu đi qua…đẹp mãi...những thương yêu...


Sài Gòn, sáng 13/05/2009

 

 

  • Gửi từ Blogger Kim Thanh Phong: “...I AM ME... “Nếu tôi chết đi, xin cứ để ban công rộng mở..." ( Gacxi Lorca)

Cùng chủ đề:

Tôi đáng thương hay đáng trách?

Ly hôn

Ngày mai, khi anh không còn là chồng em nữa...

Cảm nhận về bài viết mời bạn gửi theo mẫu sau hoặc gửi bài viết, đường link blog muốn chia sẻ về địa chỉ blogviet@vietnamnet.vn

Ho ten: in_x!
Dia chi: Ha Noi
Noi dung: Cảm động quá!...

Ho ten: TMR
Dia chi: TCB
Noi dung: Tôi cũng từng ước mơ như thế. Nhưng tôi biết bố tôi sẽ không bao giờ trở về và có trở về cũng không thể, ước mơ chỉ là ước mơ thôi ban ah. Quá khứ có thể lúc nào đó sẽ làm tim đau nhói nhưng rồi sẽ lại qua. Chúc bình an!

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top