Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chợ quê

2011-02-02 12:32

Tác giả:


Blog Việt - Chợ quê. Hai tiếng ấy thật gần gũi với mỗi chúng ta. Càng gần gũi hơn với những người đã từng gắn bó nhiều năm với chợ quê nhưng giờ đây lại đang sống ở nơi đất khách. Mấy ai đã từng sống ở quê mà lại không biết đến chợ quê.

 
Quê tôi, một làng quê nhỏ nằm bên cạnh dòng sông Cầu lơ thơ nước chảy với những triền sông bên lở bên bồi. Những rặng tre xanh, những ngôi trường ngói đỏ, những mái đình cổ kính uốn cong như những dấu hỏi được treo giữa trời ngàn năm lơ lửng, những cây đa, cây gạo cổ thụ đã từng khắc ghi trong ký ức tuổi thơ tôi.
 
Tuổi thơ của tôi. Đó là những ngày bắt cào cào châu chấu, cùng bạn bè cắt từng cuống rạ giữa đồng chiều mênh mang gió. Tuổi thơ của tôi là từng đợt gió bắc tràn về rét căm căm những buổi chiều tan học. Lạnh là thế, mưa phùn gió bấc là thế nhưng không đứa nào là không tranh thủ ngắt trộm vài bông nếp cái hoa vàng trên đường đi học về. Chạy vội về nhà, cho ngay bông lúa vào bếp, tiếng nổ thơm giòn, nghe lách tách đến là vui. Rồi những chiều hè rủ nhau đi bắt hến, tiếng sáo diều vi vút đến nao nao. Hay những chiều đông tê tái cùng nhau nhặt những quả phi lao cho vào ống bơ, đốt lửa, túm năm tụm ba ngồi xung quanh sưởi ấm, tiếng nói tiếng cười râm ran. Ngày ấy không như bây giờ. Đồ chơi cũng không hiện đại và nhiều loại như bây giờ. Ngày ấy của chúng tôi chỉ có thế, thế mà vui. Vui hơn tất cả là thỉnh thoảng được theo bà đi chợ.
 
Chợ quê. Đó là hình ảnh thân thương nhất của mỗi vùng quê. Chợ quê tôi nằm cạnh bờ đê, dưới một gốc đa to. Chợ họp từ sáng đến trưa, mưa cũng họp nắng cũng họp, chợ họp theo phiên nên bà nội tôi gọi là chợ Phiên. Muốn biết sự phát triển của mỗi vùng quê ra sao người ta thường đi đến chợ. Chợ quê tôi cũng thế, chợ là nơi tụ họp của khách thập phương với đủ loại hàng quán. Chợ đông vui tấp nập, huyên náo ồn ào với đủ thứ âm thanh và mùi vị trộn lẫn vào nhau. Chỗ tanh tanh hàng cá, chỗ đăng đắng mùi vôi của hàng bánh đúc, chỗ mằn mặn hàng nước mắm, chỗ cay cay hàng ớt, nơi nức mũi hàng bánh đa vừng, nơi ngào ngạt hàng hương, nơi chát chúa hàng sắt hàng rèn…Từng đó thứ mùi vị và âm thanh cùng hòa quyện vào nhau tạo nên sự phát triển của một vùng quê nhỏ yên bình. Thích mắt nhất là mỗi khi sà vào hàng xén. Chao ôi ! Biết bao nhiêu là thứ. Nào cặp ba lá, nào lược nào gương, nào vòng tay vòng cổ óng ánh đủ màu và nhiều thứ khác nữa đã tạo nên nét duyên con gái quê tôi.
 
Mỗi khi ngày mùa về, chợ Phiên ngày mùa vẫn đủ loại hàng hóa nhưng được họp vội vàng chóng vánh. Vẫn đông vui tấp nập nhưng huyên náo, ầm ỹ hơn ngày thường. Người vội bán, kẻ vội mua. Ai cũng muốn mua thật nhanh, bán thật gọn để chạy ngay ra đồng kịp chở lúa về nhà trước khi ông mặt trời đổ lửa xuống lưng hoặc tránh những cơn mưa rào bất chợt, chớp xé dọc ngang trời. Chợ ngày mùa phảng phất mùi rơm, thơm nồng hương cốm, sớm họp sớm tan.
 
Những khi mùa lũ, nước dâng cao chỉ cách mặt đê chừng vài mét. Chợ quê khi ấy là những chiếc xuồng, chiếc thuyền con chở rau chở cá khua lách cách bên sông vẫn í ới kẻ bán người mua nhộn nhịp như thường.
 
Quê tôi mùa đông về, hoa cải nở vàng rực những triền sông. Từ xa nhìn lại, giữa những làn khói lam chiều bàng bạc, ta vẫn thấy những triền sông vàng tươi màu hoa cải như thắp nên màu vàng nắng mênh mang. Những gánh cải ngồng vừa cao vừa dài được các bà, các chị xếp ngay ngắn gánh ra chợ bán trông thật tươi ngon và đẹp mắt. Cái mùi ngai ngái nồng nồng ấy không biết từ bao giờ đã trở thành một mùi đặc trưng quen thuộc của mùa đông ở những phiên chợ quê tôi. Và tôi yêu cái mùi ngai ngái ấy từ khi nào không hay. Mùi ngô nếp thơm và dẻo, mía nướng ngọt ngào thơm mùi mật...tất cả lan tỏa vào nhau làm cho ta cảm thấy ấm áp đến không ngờ.
 
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp về thăm lại chợ quê. Nơi hai mươi năm trước là chợ bây giờ vẫn là chợ. Nhưng chợ bây giờ không phải là những mái lều được lợp bằng rơm, cói, lá dừa hay những mảnh vải bạt dựng tạm để tránh nắng trú mưa mà thay vào đó chợ đã được quy hoạch gọn gàng, hàng hóa phong phú đa dạng. Đường vào chợ không còn lầy lội, chênh chao giữa mùa mưa phùn gió bấc như trước đây nữa mà được sửa lại khang trang rộng mở. Vẫn thơm mùi gừng khi đi ngang qua hàng ốc luộc, vẫn mặn mòi mùi hến, vẫn nặng lòng mùi nước ngọt phù sa, vẫn nửa đục nửa trong, vẫn cây đa bến nước, vẫn đắng vẫn cay hanh hao mùi gió, vẫn “từng vị heo may trên má em hồng”… Chợ quê ngày nào, bây giờ càng thêm đông đúc nườm nượp hơn xưa.
 
  • Gửi từ email Nguyễn Thúy Hạnh

Click vào đây để biết thêm thông tin về tuyển tập sách mới phát hành: "Thư gửi người yêu cũ" của Blog Việt

 

 

 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn
 
   

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top