Cha ơi! Tết Này Con Sẽ Về
2024-02-08 05:25
Tác giả:
Quốc Khiêm
Không biết bạn thế nào, còn với tôi, hình ảnh của cha cứ khó nói thế nào đấy. Cái khó nói ở đây không phải vì không yêu, không quý. Cũng chẳng phải không gắn kết được sợi dây đồng điệu tâm hồn. Nhưng, có lẽ, cha là đàn ông nên khó nói lời thương con.
Trớ trêu thay, con cũng vậy. Là con trai, con dễ dàng thốt lên câu từ ngon ngọt với biết bao người. Còn với cha, thì không. Nực cười, từ khi còn nhỏ cho đến khi bước ra cánh cửa rộng lớn của cuộc đời, con ngạo nghễ rằng bản thân đã hoàn toàn tự lập. Dĩ nhiên, bất chấp mọi lời khuyên nhủ của mọi người, con vẫn nhất quyết xa quê.
Để rồi, cái ngày con trở lại thăm cha. Ấy lại là ngày thân xác con hoang tàn xơ xác nhất. Ngay giây phút con thú thật rằng, con quả thật có ý định tự tử, cũng là lần đầu con thấy cha rơi nước mắt. Thật kỳ lạ, một người đàn ông mạnh mẽ như cha, hà cớ gì phải khóc.
Và thế là, con cũng khóc.
Lần đầu tiên trong đời, cha và con, chúng ta ngồi nói chuyện thật lâu. Nói được vài ba câu, con lại sụt sùi trong nước mắt. Cha lẳng lặng nhìn con. Không âu yếm. Không vỗ về. Cũng chẳng hề rầy la. Nhưng con biết, ắt hẳn trái tim của cha đã vỡ vụn ngay trong khoảnh khắc ấy. Cha dạy con làm lại từ đầu, về bài học vươn lên, không được dễ dàng buông xuôi, bỏ cuộc.
Nghe theo lời khuyên bảo, con từ biệt cha, lên đường ghé thăm Sài Gòn hoa lệ. Bởi lẽ, con quyết chí phải làm lại cuộc đời.
Thế rồi, mỗi mùa tết qua đi, chẳng khi nào con muốn về. Mùa tết, mùa tiêu tiền. Muốn tiêu thì phải có trước đã. Vậy nên, con chọn cách ở lại nơi đất khách. Gom nhặt từng đồng làm thêm, gửi về quê, mong cha đầy đủ như biết bao người.
Giao thừa đến, nhìn ngắm pháo hoa sặc sỡ trên cao, lòng con bỗng quặn đau như thắt. Đó cũng là lần đầu mà con dám thú thật rằng, con nhớ cha. Bất chợt, tô hủ tiếu chay nóng hổi trên tay, rơi ào xuống đất. Người đi qua, kẻ đi lại, lũ lượt đi qua. Con đứng dậy, tiếp tục công việc xuyên đêm giao thừa. Nuốt nghẹn nước mắt vào trong.
Năm thứ hai, rồi lại năm thứ ba, cho đến năm thứ tư, con vẫn không về. Vẫn là những cuộc gọi dang dở. Vẫn là những lời viện cớ. Con không về vì con không có nhiều tiền. Con phải cố kìm những giọt nước mắt. Bởi vì, con là đàn ông mà, phải không cha?
Thế nhưng, vật vã kiếm tiền để rồi chính con lại tự hờn tự trách về sự vô tâm của mình. Con muốn gửi tiền về thật nhiều cho cha. Thế nhưng, lại quên bẵng đi rằng, thứ cha cần không phải mớ tiền vô tri ấy. Cha cần con, hình hài máu mủ ruột thịt, trở về để sum vầy.
Bất chợt, vào một ngày nọ, con lảo đảo quỵ xuống mặt sàn. Anh chị em công nhân hốt hoảng sơ cứu. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, con thèm được thấy cha. Dù không thể ôm, chỉ cần được nhìn ngắm thôi, cũng đã đủ lắm rồi.
Vào giây phút ấy, nếu không có người cạnh bên, chắc hẳn con đã mất. Thế rồi con chợt nghĩ, một ngày nào đó, khi cha cũng bị sự tai ương bất ngờ ập đến mà không có con cạnh bên, thì điều gì sẽ xảy ra?
Vô thường, bài học con đã biết từ lâu. Nhưng để hiểu, để chiêm nghiệm thì quả thật thâm sâu, khó tường. Và cũng chính nó, hôm nay hoặc ngày mai, có thể tiễn biệt bất kỳ ai, kể cả con và cha.
Thế là, tết năm nay, con quyết tâm, không thể tiếp tục ở đây nữa. Người ta thường nói rằng: “Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo”. Vậy nhưng, với con, dù giàu hay nghèo, trong mỗi sát-na thành trụ hoại diệt, đều sẽ tồn tại đủ loại hỷ nộ ái ố tham sân si. Khi và chỉ khi ta biết đủ, biết cách học lấy phương thức nuôi dưỡng hạnh phúc tự thân thì lúc ấy ta mới thật sự được an yên.
Đã quá lâu rồi, hai cha con ta không có dịp để ngồi lại bên nhau, cùng nhìn ngắm khoảnh khắc những tia sáng rực rỡ trên bầu trời đêm. Cha à, năm nay con sẽ về bên cha.
Giao thừa sẽ đến, con cũng sẽ viết tiếp nên chặng hành trình mới trong cuộc đời mình. Bởi vì, dẫu sóng gió hay êm đềm, con vẫn còn có cha.
Con trai của cha,
Quốc Khiêm
© Quốc Khiêm - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


