Boulevard – bài tình ca cho anh
2015-07-29 01:00
Tác giả:
Nghe bài hát Boulevard (Dan Byrd)
Anh muốn gọi em bằng những tình cảm nồng cháy nhất dù anh biết rằng em sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh nữa. Có một đêm mưa rất to, những cơn mưa rào đầu tiên vào mùa hạ. Em sợ sấm chớp, sợ trời mưa. Biết như thế nên anh nắm tay em rất chặt, kéo em lại gần với anh hơn. Rồi như để cho em khỏi sợ hãi anh đã hát cho em nghe. Những câu hát cứ vang lên trong mưa, em không còn sợ hãi nữa. Vì anh nắm tay em và đang hát cho em nghe. Vì lưng anh đang là nơi em dựa trong mưa. Vậy mà anh không thể tin được có một ngày mình chia tay. Ngày trước, nếu có ai đó nói với anh là mình sẽ chia tay anh sẽ nghếch mắt lên, cười với họ vì chẳng bao giờ anh tin có ngày đó. Anh không tin vì ngày ấy anh yêu em đến thế.
Em! Cảm giác mất em làm cho anh thấy mình cô độc. Cứ mỗi lần mưa rơi rơi anh hát bài hát cũ. Nhưng chẳng bao giờ em còn nghe được nữa phải không em? Anh không nuối tiếc em ạ. Anh buồn vì anh yêu em, vì trong trái tim anh đã đầy chật những bóng hình của em, những kỷ niệm với em mất rồi. Biết bao giờ anh xoá hết được chúng em ơi? Mưa hạ làm cho phượng rụng cánh tơi tả, màu đỏ xác xơ cả lối về. Anh nghĩ về màu của trái tim, của hạnh phúc trong anh giờ cũng xác xơ như thế. Bằng giờ này năm trước em líu ríu bên anh, còn bây giờ anh chỉ có một mình với sự cô đơn trống trải. Lối về ngày cũ, những con đường cũ chỉ còn lại anh và sắc phượng tàn của một thời mình yêu nhau.

Never knew that you would go so far
When you left me on that boulevard
Come again you would release my pain
And we would be lovers again
Bài hát ấy anh đã hát cho đến khi cổ họng anh rát bỏng, anh chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề. Anh không muốn tin rằng anh mơ, bởi cách đó có vài phút thôi, vài phút trước tay em vẫn còn trong tay anh. Vậy mà khi mở mắt ra em không ở bên anh nữa. Trời không mưa mà nắng mênh mang nhưng lòng anh mưa ngập tràn. Bài hát cũ giờ anh không hát cho ai nghe, ai sẽ là người đi cùng em trong mưa như anh đã từng đi với em ngày trước?
Những ngày không em, ngày nào anh cũng nghe Boulevard. Nhưng em thì chẳng bao giờ biết điều ấy. Biết cũng chẳng để làm gì mà em. Khi em không còn yêu anh nữa, tình yêu không thể níu kéo bằng sự thương hại. Nếu có em, nếu bàn tay nhỏ bé của em vẫn còn trong tay anh mà trái tim ấy không còn hướng về anh nữa anh sẽ còn đau hơn, buồn hơn. Vậy thì em ơi, bài hát trong mưa ngày xưa anh hát mưa đã cuốn đi rồi. Boulevard anh hát cho em sẽ chẳng bao giờ em nghe được. Anh chỉ biết rằng mỗi lần anh nghe bài hát ấy anh lại nhớ đến em.
I don’t know why you said good bye.
Just let me know you didn’t go forever my love.
Please tell me why you made me cry.
I bag you please I’m not uneasy if that’s whay you want me to
Em thân yêu của anh,

Dẫu thế, tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim anh về những ngày chúng ta ở bên nhau, về những chiều lộng gió, về những buổi tối sương mờ dần trên mặt hồ. Dẫu nuối tiếc và buồn đau thì những tháng ngày ấy vẫn chỉ là quá khứ chẳng bao giờ chúng ta quay lại được nữa. Bây giờ bên em là ai, anh không biết. Nhưng trên tất cả anh cầu mong em yêu người ấy để người ấy hạnh phúc, không phải một thời đau đáu hoài niệm như anh. Em thân yêu của anh, anh không hề cao thượng. Nước mắt của em đã nhiều rồi, nhiều đến lúc tưởng chừng cạn khô và ráo hoảnh. Anh không muốn em phải khóc như em đã khóc. Ở một nơi xa anh mong cho em được hạnh phúc.
Chỉ có một điều anh muốn gió chuyển đến em. Em thân yêu, bản tình ca anh hát cho em, những bản tình ca trong mưa ngày ấy anh hãy chỉ giành cho em thôi nhé. Anh chỉ giành cho em và cho chính bản thân anh. Đường chiều nay đầy gió, anh lang thang trên những con phố mưa nắng để nhớ và yêu em. Anh lại hát Boulevard. Nhưng anh không còn buồn như ngày xưa nữa. Bây giờ tất cả trong em chỉ là quá khứ, kể cả tình yêu em giành cho anh cũng đã là quá khứ. Nhưng quá khứ là mãi mãi, là không thay đổi, như những ngày em yêu anh. Boulervard, đại lộ ngày xưa, những con đường của ngày xưa và những bản tình ca ướt mưa anh hát, tóc em xoã bay trong chiều gió xa.
Bước chân anh đã nhẹ tênh dẫu trong lòng anh biết anh vẫn buồn. Chỉ một chút hoài niệm thôi, mong em đừng giận anh nhé. Em đã đi qua mùa xuân. Em đã học cách đứng được trên đôi chân của em. Anh không lo lắng nữa. Đường chiều xao xác gió bay, phượng rơi lả tả... Giờ đây chỉ mình anh hát cho chính anh nghe bản tình ca ngày xưa anh hát. Anh hát Boulevard, bài tình ca dành cho anh...
Theo Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


