Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bình Yên - Trần Thu Hà

2012-11-22 13:47

Tác giả:


Chuyên mục Hôm nay nghe gì? rất vui khi nhận được khá nhiều mail yêu cầu ca khúc, kèm đó là những tâm sự đồng cảm với ca khúc mà bạn yêu thích. Mời các bạn cùng đọc những dòng tâm sự dưới đây và lắng nghe ca khúc Bình Yên do ca sĩ Trần Thu Hà thể hiện nhé!





Năm mới đã gõ cửa, hay chỉ chớm đặt bàn chân lên hiên nhà, mở đôi mắt mơ màng tìm chút lắng đọng trong tiết trời oi nồng đặc trưng của vùng đất phương Nam ngày cuối n
ăm? Những làn gió phớt nhẹ qua khung cửa xổ, mái tóc bồng bềnh hòa trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ - bóng đêm đang bao trùm tất cả...lặng lẽ. Vậy đấy, trong mỗi độ giao mùa, lòng người lại chùng xuống, đủ yên để cảm nhận rõ nhất những biến chuyển trong từng khoảnh khắc.

Người ta vẫn bảo, khi lắng lại, lòng người chìm vào một cõi bình yên mông mênh – buồn nhưng thi vị. Mọi thứ chẳng đủ để quá vui, và cũng không có điều gì làm ta phải phiền muộn quá nhiều. Tất cả êm đềm trôi, và trôi - trong – im – lặng.

Với tay mở lớn hơn một chút để nghe cái âm thanh da diết phát ra từ chiếc loa phía cuối phòng, trãi lòng với bầu trời đầy mây mờ chiều cuối năm, sau khung kính.

“Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm “

Nghe đâu đó câu truyện về chú cá chết lặng lẽ khi không vượt qua giới hạn của chính mình. Rồi từ đó, sự liên tưởng đến trái tim chai sạn của những ai đã mang trên người quá nhiều vết thương làm tôi chợt nghĩ về mình. Đã bao lần ngồi trầm xuống đếm những tiếng thời gian lướt qua chậm rãi, đón cái náo nức của mùa xuân mới trong tâm trạng rỗng không, một mình? Tôi – chú cá, có là một?
Khẽ mỉm cười khi nghe câu hát mà dường như Nhạc Sỹ Bảo Phúc đang rót nhẹ vào tai “bình yên một thoáng cho tim mềm”, có phải chỉ cần buông lơi mọi điều đã qua một thoáng thôi cũng đủ hạnh phúc để cảm nhận được sự - bình - yên đang đưa ta dần vào đêm tối êm đềm của những kỹ niệm không mang theo sự đánh giá được hay mất.



Nếu thêm một lần nữa được ngắm biển đêm, tôi sẽ chạm vào làn sóng đang vỗ nhẹ vào lớp cát mềm, để cảm nhận sâu hơn cái yêu chiều êm ái mà câu hát “sóng nâng niu bờ” miên man trong lắng đọng – bình – yên. Và có thực sự bình yêu không khi trái tim vẫn “se sẽ câu kinh”?! Ai cũng hiểu đấy thôi, mọi vật tồn tại muôn thuở đều có lý giải riêng của nó, chẳng thể gượng ép điều gì, tất cả đều do cách cảm nhận của mỗi con người, thế nên Nguyễn Du khắc lên cái hiển nhiên không thể chối cãi: “người buồn- cảnh có vui đâu bao giờ?”, đủ để hiểu chẳng thể tìm bình yêu bất kỳ nơi đâu khi trong chính trái tim mình còn dậy sóng. Thế nên cứ hát lên để xoa dịu trái tim, để tìm sự bình yên - mơ - ước.

Khi khép mắt lại, khi tạm ngừng suy nghĩ, hay khi sắp buông xuôi tất cả để về một thế giới khác, ký ức hiện về tồn tại những gì? Có phải chăng chỉ là một chữ “tình”. Thế nên khi còn khao khát, mấy ai chẳng khát khao cái tình trong cuộc sống. Giấc ngủ đêm về êm đềm chờ “nghe tình vỗ lên tim mình” rồi có lẽ, tôi cũng đã mơ thấy “tình lung linh”, mơ để ánh sáng sớm mai tô thắm đôi môi. Vậy thôi đã vui rồi, vậy thôi đã nhìn thấy hạnh phúc thực sự đang chảy trong từng thớ thịt căng tràn.

Câu hát là câu hát, là tiếng thiết tha từ sâu thẳm trong mỗi trái tim, muốn vươn xa hơn để thoát khỏi những ngày tháng chán chường, mê mỏi, tìm đến một “kiếp” sống khác, mừng cho trái tim biết đau, mà còn đau là còn cảm nhận được cái đẹp trong cuộc sống. Tôi cứ ngâm nga mãi “Như một câu hát ứa ra từ tim”, tôi biết mình thích câu hát này, rất thích, nhưng để lý giải thì…. ,tôi không đủ tự tin.

Cuộc sống vẫn trôi đều, sự kết thúc cũng là sự khởi đầu mới đấy thôi. Tôi yêu cái giai điệu da diết, tôi thích cách gợi mở một tương lai đẹp hơn, thoáng hơn của bất kỳ một tác phẩm nghệ thuật nào, và “Bình yên” đã làm điều đó thật tuyệt.

Bầu trời đêm đủ tối để mất đi cái vẻ ngạo nghễ của bầu trời trắng xoá những đám mây trắng đầy nắng oi nồng. Nhường chỗ cho tia nằng cháy bỏng là những cơn gió se lạnh và đâu đó là thấp thoáng những ánh đèn lung linh, mang cho con người cái ấm áp - trong - cảm - nhận. Giọng hát ấm trầm vang lên, Hà Trần lại đẩy vào tim tôi những giai điệu đẹp cho ngày mai thức giấc:

“Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa. “
Mây trắng.

  • Gửi từ chungcosic@

Nếu bạn có những ca khúc đặc biệt hay và gắn liền với những kỷ niệm, tâm trạng của bạn hãy chia sẻ ngay với các bạn đọc khác của Blog Việt bằng cách gửi ca khúc, những dòng viết ngắn về ca khúc hoặc lời đề tựa dành cho một người đặc biệt nhân ngày đặc biệt nhé! Mọi chia sẻ âm nhạc bạn gửi về email: blogviet@dalink.vn!

Để những câu chuyện tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

 
Click để tham gia và cập nhật những thông tin mới nhất, cùng chia sẻ cảm xúc bất kỳ lúc nào bạn muốn với những người cùng yêu thích Blog Việt nhé!


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top