Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bên nhau, cho đến khi chúng ta già nhăn nheo nhé!

2011-01-27 11:38

Tác giả:


 

Blog Việt

 Sắp đến Tết rồi này! Mong quá cơ! Tết năm nào cũng nháo nhào đi gặp mấy đứa bạn thân.

 Ừ, Tết năm nào cũng thế! Đôi khi giận ơi là giận khi đến mà không gặp, hẹn mà không đi cùng với nhau. Nhưng dù sao… dù sao, người vẫn còn đó. Bên cạnh nhau. Tết năm nay, lại hẹn hò với nhau. Nhưng cứ mong là cảm xúc vuột trôi, để gió cuốn đi. Để nỗi đau chỉ thoảng qua, để nụ cười vẫn giòn tan, như xưa vẫn thế! Người đi, trước đêm Giáng sinh, trước khi ta kịp về để lấy quà sinh nhật người tặng.

 Nhớ như in, như tạc vào tâm trí ngày thứ Năm đó.

 Điện thoại ở nhà lên, nhưng ta không tin, ta còn bấm số gọi lại. Từng hang dài tút tút và …có người nhận điện thoại.

 Hy vọng lắm, mong chờ lắm cái câu “Alo, mày à!”.

 - “Cháu à, Phương Anh mất rồi!”

 Giọng của bố!!!

 Cổ họng nghẹn lại. Trái tim nghẹn lại. Là mưa, là gió, là gì gì cũng được, để không cảm nhận được nỗi đau này.

 Phóng xe như điên về quê. Hàng loạt cuộc điện thoại, tin nhắn “Đi từ từ thôi nhé”! Cảm nhận trong đó là sự lo sợ mất đi người thân yêu nữa vậy. Không vẹn nguyên, không tròn trĩnh như khi người tồn tại.

 Cái mất đi là cái người ta nhớ nhất về người: Gương mặt tròn với má lúm đồng tiền và nụ cười. Uất ức! Đó chính là cảm giác của ta lúc đó, lúc này và về sau.  Đó là cái cảm giác mà người ta không thể hiểu được người thân yêu ra đi, cứ thế đi!

Vừa đặt chân vào nhà. Quen thuộc.

 - Hường à, Phương Anh đâu? Sao bác gọi mãi mà nó không trả lời.

 

 Ôm lấy hình hài nhỏ bé, rũ rưỡi, khô quắt mà tưởng như trái tim bị cắt nát. Cứ thế tưởng tượng, đến đâu còn nguyên vẹn, chỗ nào là chỗ mất đi. Vẫn vẳng bên tai “Mẹ nuôi con 23 năm, mẹ lãi được của con một tấm hình và một đống đất thế này hả con?”.

 Xót xa đến tận cùng, đau đớn đến tận cùng. Nước mắt đâu mà nhiều thế? Đau đớn đâu mà đau đớn mãi thế này? Cứ mong là gió, là mưa, để cảm xúc vuột trôi.

Người đã hứa là sẽ làm bác sĩ riêng cho ta, sẽ ở cùng ta khi chúng ta già kia mà!

Bây giờ, không dám đi một mình xuống nơi quen thuộc ấy. Sợ! Sợ bác nhìn thấy, lại nhớ, lại thương, lại nhìn nụ cười với bông cúc trắng, lại nhắc những câu chuyện “cái Phương Anh…”

 Mở nick yahoo, vào diễn đàn, tim vẫn đập liên hồi, vẫn giật mình khi thấy nick người.  

Tết rồi, nơi nào đó, chúc người cảm thấy ấm áp.

Chúc hai bác, chúc chúng ta – những người gắn bó với nhau cả chục năm, có sức khỏe, có tình yêu, có sự nhớ thương, có bản lĩnh, và bên nhau cho đến già – những ông bà già nhăn nheo ấy!

 Chúc những người đã từng mất đi yêu thương luôn dũng cảm yêu thương!

 

  •  Gửi từ email Trần Hương - huongtran0306@

 

Click vào đây để biết thêm thông tin về tuyển tập sách mới phát hành: "Thư gửi người yêu cũ" của Blog Việt

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn đồng gửi blogviet@vietnamnet.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Mười sáu - Ba sáu tuổi

Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.

back to top