Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ba và con trai

2011-03-15 10:23

Tác giả:


Blog Việt

(Kính tặng ba- người tôi vô cùng kính yêu)

Thế là con đã ở trên hòn đảo này được 3 tháng rồi đấy ba à!

Thời gian trôi đi thật nhanh ba nhỉ? Mới ngày nào ba còn làm ngựa cho con cưỡi nhong nhong cả ngày. Mới ngày nào ba còn cõng con trên lưng. Vậy mà bây giờ con trai ba đã cao hơn ba cả cái đầu rồi. vậy mà bây giờ con trai ba đã trở thành một chàng sĩ quan tương lai rồi. Vậy mà giờ đây con trai ba cũng sắp được lên chức ba rồi. Còn ba giờ đây tóc đã có sợi bạc, dáng đi cũng chậm hơn, ánh mắt cũng kém đi phần nào.

Ngày bé tình cảm ba con mình thật gần gũi và ấm áp biết bao. Ba dạy con học, ba dạy con đá bóng, ba dạy con tập bơi. Ba dạy con những nét chữ đầu đời, ba dạy từng bước đi đầu tiên. Và ba đã khóc khi lần đầu tiên con bập bẹ gọi “ b…a ..b..a”.

…nhưng rồi…

Không biết tự bao giờ con dần tách mình ra khỏi ba để khẳng định cái “thằng con trai” đã lớn trong con. Con bắt đầu ít nói chuyện với ba hơn, ít ngồi cùng ba hơn. Thậm chí con cũng không có thời gian để xem cùng ba một trận bóng đá. Con cứ nghĩ rằng tình cảm không cần nói ra bằng lời, đôi khi trong im lặng con người ta cũng hiểu nhau. Con cứ nghĩ rằng hai ba con mình giống nhau nên không cần nói thì chúng ta cũng đọc được suy nghĩ của nhau. Và con cứ nghĩ , cứ nghĩ rằng…

Cho đến một ngày con chợt nhận ra, mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian cho sự im lặng đó. “Im lặng là vàng”. Không im lặng đã lấy đi của con tình cảm với ba, với mẹ, với mọi người. tại sao con có thể thân mật, vồn vã với những người con không quen biết mà con lại không thể gắn bó với ba.

Ba đã dạy con ở đời không ai cho không ai cái gì. Và con phải cảm thấy hạnh phúc hơn khi cho đi. Bởi ở nơi cuối con đường những thứ ta cho đi chính là những thứ ta nhận được.

Hôm nay, ngày của mẹ. con biết ba sẽ không mua hoa, cũng không nói lời chúc mừng mẹ, và cũng không có một cơm tối thịnh soạn với ánh nến lung linh do tự tay ba thiết kế. Không có rượu vang cùng điệu vance nhẹ nhàng. Nhưng tối nay mẹ chắc chắn mẹ sẽ không phải chờ cơm ba như ngày thường. bởi dù có bận đến đâu ba cũng về ăn cơm với mẹ. Và với mẹ thế là đủ. Bởi với ba mẹ luôn là chỗ dựa, là hậu phương vững chắc, là làn nước mát xoa dịu đi những áp lực nặng nề trong công việc của ba. Bởi mẹ luôn là nỗi nhớ thường trực, khôn ngoai trong những chuyến công tác xa, những lần ba đối mặt với bọn tội phạm nguy hiểm. và bởi với ba mẹ không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất nhưng mẹ là người phụ nữ biết cảm thông và chia sẻ nhất, là người hiểu ba nhất. Và bởi mẹ là người phụ nữ ba yêu nhất và mẹ cũng là người yêu ba nhất.

Con - một thằng con trai đã hơn 20. Hôm nay mới nhận ra mình là người hạnh phúc, may mắn biết bao khi được sinh ra và lớn lên trong vòng tay ba.

Ba à! Đáng nhẽ hôm nay con phải viết về mẹ, viết cho mẹ. hôm nay là ngày của mẹ mà.

Nhưng nếu cứ đợi chờ đến ngày của ai đó mới nói lên tình cảm của mình thì có phải sẽ là quá muộn hay không? Phải không ba? Có ai quy định ngày nào con mới được viết cho ba đâu nhỉ?

Chỉ mấy tháng nữa thôi con trai ba sẽ ra trường, sẽ cầm trên tay tấm bằng đại học. và con biết với ba đó cũng lại là một nỗi lo.
Ba lo con trai mình sẽ lênh đênh với sóng nước... Ba lo con trai mình sẽ…

Nhưng ba hãy yên tâm. Môi trường quân đội đã tôi luyện cho con sự rắn rỏi, vững vàng. Con trai ba không còn là chàng thư sinh yếu đuối ngày xưa nữa. Ngày hôm nay con trai ba đã cứng cáp, đã kiên cường và mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều.

Từng cánh chim hải âu chao liệng với gió biển có biết đâu nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ đất liền của những người thủy thủ trên tàu… dập dềnh với sóng nước… và gửi cả vào trong đó là cả nỗi lòng của đứa con trai lần đầu đi đảo.

  • Gửi từ email Thuy Le - lethuy248@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn.

Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt. Bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

back to top