Ánh đèn đêm đông
2009-02-13 15:57
Tác giả:
Blog Việt - Hồi ấy họ còn trẻ lắm, bé gái đầu lòng mới 2 tuổi. Anh công tác xa nhà, chỉ thứ
bảy, chủ nhật mới về. Cô giáo trẻ ở nhà với công việc và con nhỏ. Thời buổi ấy, cuộc sống gia đình của hai thành phần: lực lượng vũ trang và giáo viên thì khỏi nói. Niềm vui của cô là chờ đến thứ bảy để được đón chồng về, để được bên nhau. Có những tuần anh không về được, đêm đêm cô nằm ôm con đếm từng chuyến tàu qua. Ngày chủ nhật, nếu không quá bận, thế nào họ cũng thu xếp để đưa con ra ông bà ngoại chơi. Nhà ngoại cũng không xa, chỉ chưa đến 2km.

Ảnh minh họa: ekster
Một buổi chiều chủ nhật mùa đông, họ định ăn cơm chiều xong sẽ ra bà ngoại. Sau khi nhanh nhẹn úp chiếc bát cuối cùng vào rổ, cô mau mắn: "Đi chứ anh?". Nhìn trời xẩm tối hiu hắt, lất phất hạt mưa, anh ngại ngần: "Thôi để chủ nhật sau đi, mưa đấy, mà tối rồi..." Đang hào hứng, cô bỗng sững lại, như có một cái gì đó chợt bung ra, rồi cô quả quyết: "Em có việc phải nói với mẹ, anh trông con để em đi". Rồi không để anh kịp nói gì thêm, cô mặc thêm áo lạnh rồi quày quả dắt xe ra.
Cô đạp xe đến nóng ran người, nước mắt cứ ứa ra. Thị xã trong thời kỳ mất điện kéo dài, trời âm u, nhập nhoạng. Gió lạnh heo hắt, những giọt mưa xiên xiên trên má nóng bừng. Đạp một hơi ra đến nơi, cô dựa xe nằm vật ra thở. Nói chuyện với mẹ bằng cái giọng ngàn ngạt, cô cố không để mẹ thấy cô đang cố bình thản. Rồi mẹ hỏi: "Thế bố nó đâu sao không ra?". Cô trả lời sao đó, mẹ im lặng. Lát sau mẹ giục:" Thôi đi về đi không bố nó lo, mưa tối thế này... ".
Nấn ná mãi rồi cũng đến lúc phải ra về. Dắt xe, mở cửa bước ra, cô như chìm vào màn đêm đen đặc. Gió như vuốt dài hơn, những giọt mưa cũng lất phất mau hơn. Chỉ có một phần ba đoạn đường là trong phố, rộng phẳng hơn và thỉnh thoảng còn le lói bóng đèn dầu từ nhà nào bên đường hắt ra. Hai phần ba sau là đường đê bao, gập ghềnh ổ gà nhào lên lộn xuống, lộng gió từ sông thổi vào. Rồi còn đoạn dốc xuống nhà, tối đen trong bóng bụi duối, bụi tre. Nghĩ mà ngại ngần, nhưng chẳng còn cách nào. Lòng cô càng thêm tức tưởi. Cầu mong sao có người nào đi cùng đường cho đỡ sợ. Chập choạng rẽ qua ngã tư đầu tiên, từ sau cô có ánh đèn của người đi xe đạp cùng chiều. Cô mừng quá, nhủ thầm: phải cố theo kịp người ta để nương theo ánh sáng đèn. Thật may là người ấy cũng đi thong thả, ánh đèn luôn ngay đằng sau cô. Hết đoạn đường phố, may quá, họ cũng rẽ cùng hướng với cô! Rồi cô bắt đầu ngờ ngợ: ánh đèn luôn bám sát, soi rõ khoảng phía trước bánh xe của cô! Cô dễ dàng nhận ra ổ gà, khúc đường sạt lở, đống đá ven đường... Ánh đèn là để soi đường cho cô chứ không phải cho người cầm đèn. Cô chợt hiểu. Và bỗng nhiên trong lòng trào lên nỗi ân hận, ấm áp và tin cậy. Đến đầu dốc, xuống xe, cô quay lại cười dàn hòa. Anh làu bàu: "Chắc tưởng có ai tốt quá hả?".
Về đến nhà, anh dịu giọng: "Lần sau nếu cần thiết phải đi thì nói anh đưa đi. Em đi như thế làm sao anh ở nhà được". Cô lý nhí: "Sao anh không vào nhà rồi về luôn?". "Đi trước đi sau thế, mẹ nghĩ thế nào?". Im lặng, và cô hình dung ra ánh lửa lập lòe anh ngồi hút thuốc nơi đầu ngã tư chờ cô ra để soi đường cho cô đi.
![]() |
| Ảnh minh họa: Whaea |
Cũng có lúc giận hờn bực bội, chị tự hỏi: Nếu bây giờ chị cũng ra đi như 25 năm trước, liệu anh có đi tìm, đi đón chị không? Đường ngược xuôi, người tấp nập, biết anh chờ chị ngã tư nào?
Giận hờn, bực bội rồi cũng qua đi, chị hiểu rằng sự tin yêu và độ lượng mới gắn kết được con người
. Bao nhiêu lời yêu thương cũng chẳng thể giá trị bằng một ánh đèn soi trong đêm đông, một ấm nước nóng chờ trên bếp, một tin nhắn ân cần…
Trong một bộ phim Hàn Quốc, có một bài thơ nhỏ mà các thành viên trong nhà chị đều thuộc:
"Mẹ thật là sướng
Vì mỗi khi bố đi làm về
Bố đều hỏi: Mẹ đâu?
Bố thật là sướng
Vì mỗi khi mẹ đi chợ về
Mẹ đều hỏi: Bố đã đi làm về chưa?"
Đi làm về, khi vui vẻ, anh cũng hỏi đùa con: "Mẹ thật là sướng đâu rồi?" Tiếng cười ấm căn nhà nhỏ. Hạnh phúc của họ cũng giản dị thôi.
- Gửi từ email Trang Thu – phamthiminhthu_vn
|
Chia sẻ của độc giả Ho ten: KTSMAP Dia chi: Thái Bình Email: vanvan_shmily@yahoo.com Ho ten: helianthus Ho ten: hang Email: le_thu_ha_88 Ho ten: thach Ho ten: doan thi hai Ho ten: Bi Ho ten: Phương Trang Ho ten: Chuot chit Ho ten: Trần Lương Email: meocon_dangyeu_nclc Ho ten: phạm thị thu hằng Dia chi: hue Email: snow_white_beach Ho ten: Myzung
Ho ten: dungha Ho ten: nguyễn văn hưng Ho ten: TRANG THU Ho ten: TUẤNTHƯ Ho ten: Bình Minh Dia chi: TPHCM Email: vodka_xanh@yahoo.com.vn Noi dung: Ánh đèn đêm đôngTôi tin rằng không phải là 25 năm hay 30 năm sau, mà mọi lúc, mọi nơi, ánh đèn ấm áp của người đàn ông ấy vẫn luôn soi rọi cho tổ ấm của mình. Bây giờ có lẽ không còn những đoạn đường tăm tối đến lãng mạn như vậy, người phụ nữ bây giờ có lẽ cũng thực tế hơn, nhưng không phải vì thế mà người phụ nữ không cần tới những “ánh đèn đêm đông” trong hành trình đi xây tổ ấm. |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.


