Phát thanh xúc cảm của bạn !

228 - H.0

2009-12-16 15:00

Tác giả:


Blog Việt

 

228 - H.0 –  là địa chỉ ngôi nhà cũ của gia đình tôi. Hơn 20 năm đã qua, nhưng tôi vẫn không bao giờ quên được ngôi nhà đó. Bao kỷ niệm một thời lại ùa về mỗi khi ai đó trong gia đình tôi nói “Hai hai tám hát không”…

 

Nhà ông bà nội tôi ở một ngõ trên phố Hàng Bông, chật chội quá nên từ khi mẹ sinh em bé, 3 mẹ con tôi phải về “ở nhờ” nhà ông bà ngoại trên phố Hàng Bút, bố tôi ngày đi làm, tối sang ăn cơm cùng 3 mẹ con, và đêm thì về Hàng Bông.

 

Dạo tôi đang học kỳ II lớp 4, một hôm mẹ tôi phấn khởi khoe “Gia đình mình sắp có nhà riêng rồi nhé! Không phải đi ở nhờ nữa, bố mẹ và các con sẽ không phải xa nhau nữa”.

 

Tôi háo hức lắm. Dẫu ngôi nhà không như trong tưởng tượng của tôi nhưng quan trọng là tối tối, hai chị em tôi sẽ có cả bố, cả mẹ. Đó là một ngôi nhà cấp 4 ở khu tập thể TM. Dạo đó, một ngôi nhà cấp 4 thường có diện tích 24m2, bố tôi được cơ quan phân cho một nửa đằng trước là 12m2, cộng với một ít sân ở đằng trước. Nhà trước và nhà sau được ngăn bằng một bức tường thấp, nên mọi lời nói, hoạt động của hai nhà đều có thể biết được. Nhà tôi chật lắm, chỉ kê được một cái giường đôi, một tủ quần áo và một tủ sách bé tý tẹo, phía trên đặt chiếc tivi đen trắng. Cạnh đó là chiếc bàn nhôm có 6 ghế nhôm do cơ quan bố tôi phát. Khi nào không ngồi, lại nhét cả 6 chiếc vào gầm bàn. Chưa có nhà bếp, nhà tắm, còn nhà vệ sinh thì phải đi cách đó một cây số. Bố tôi là người khéo tay và cũng là người có óc sáng tạo. Ông mua cót ép, giấy dầu về để làm nhà bếp. Nhà bếp cũng nhỏ nhỏ xinh xinh. Ông làm một cái xích tông. Phía trên để hai cái bếp dầu, phía dưới là gầm đặt can dầu hoả. Ông đóng một cái chạn nhỏ, để bát đũa, thức ăn. Cạnh đó là chỗ đặt vài cái xô, chậu. Cạnh nhà bếp, ông dựng một nhà tắm cũng bằng cót ép nhưng không mái. Chẳng thế mà hôm nào trời mưa, cả nhà cũng nhịn tắm luôn.

 

 

Chiếc chậu do bố tôi tự chế tạo đã theo tôi từ ngày còn học cấp 1- Ảnh: Tác giả bài viết cung cấp

 

 

Lại nói về góc học tập của tôi. Bố tôi đóng cho một chiếc bàn… treo. Mặt bàn là một mảnh gỗ to gấp đôi cái bàn phím vi tính bây giờ. Bàn không có chân mà được treo sát tường. Khi nào học, tôi sẽ lật nó ra và có một cái giá đỡ cũng được bố tôi đóng sát vào tường. Bố tôi đóng mấy cái giá sách treo trên tường, để xung quanh nhà, chỗ nào có thể để được là ông lại treo giá sách ở đó. Chả thế mà hàng xóm sang chơi, bảo nhà tôi “giàu” nhất khu, toàn thấy chữ là chữ. Các anh chị trong khu, hoặc các bạn cùng lớp tôi thỉnh thoảng lại đến nhà tôi mượn sách. Tôi cẩn thận lắm, làm một danh sách ghi tên người mượn. Tôi nhớ một câu danh ngôn, đại khái là “Ai cho người khác mượn sách là ngu, nhưng người trả lại sách còn ngu hơn”, nên tôi cứ phải yêu cầu người mượn ký tên và ghi rõ ngày mượn ngày trả.

 

Nói thêm về đồ dùng trong gia đình tôi. Vì bố tôi là người khéo tay, nên hầu như tất cả mọi thứ đều do bố tôi “ chế tạo”. Để tôi thử “điểm danh” xem nào: Cái tủ quần áo là bố tôi đóng, cái bàn học của tôi, giá sách,… bàn ghế gỗ, chạn bếp, rồi xô, chậu, quang gánh, móc gánh, mắc áo. À, ngày đó, mắc áo chưa bày bán nhiều như bây giờ, tôi thấy nhà nào phơi quần áo cũng chỉ toàn vắt lên dây và cặp lại. Nhưng như thế sẽ rất tốn diện tích. Bố tôi chế tạo được khoảng 2 chục chiếc mắc áo, dây phơi bố tôi cũng chăng nhiều và mấy tầng. Tầng cao để phơi quần áo (sẽ dùng một cái que hoặc sào để lấy và treo mắc áo lên dây), tầng thấp để phơi chăn, chiếu… Tôi còn nhớ hai chiếc bếp dầu do bố tôi chế tạo thì đảm bảo chỉ có “duy nhất trên thế gian này”. Tả nó thế nào nhỉ, to gấp đôi, gấp rưỡi cái bếp dầu to đang bày bán ở chợ bây giờ. Nó tròn ung ủng và trông ngộ lắm. Chỉ tiếc là ngày đó tôi lại không nhờ ai chụp ảnh để bây giờ có thể khoe với mọi người. Khi đó, ai đến chơi cũng ngó hai cái bếp dầu. Trầm trồ, chỉ chỏ, mà dùng thì thích lắm, dùng mãi không phải đổ dầu, lại còn lửa to và xanh, nên nhà ai mà cần làm cỗ bàn gì, cũng hay qua nhà tôi mượn bếp. Có năm, nhà tôi gói bánh chưng, dùng hai bếp dầu đó mà bánh vẫn dền và xanh lắm.

 

Ở khu tập thể tôi ngày đó, nền nhà của gia đình nào cũng được lát gạch men, nhưng riêng dãy H.O là dãy riêng, mới thành lập nên nhà nào lo lát của nhà đấy. Thế là nhà thì lát gạch men, nhà thì láng xi măng, nhà tôi thì chỉ có “nguyên bản” là gạch thường (gạch mà người ta vẫn dùng để xây tường). Hai chị em tôi lúc nào cũng mơ ước có nền gạch men để có thể “kềnh kếnh cang” mỗi khi trời nóng bức. Nhưng ước thì ước thế thôi, hai chị em tôi cũng chỉ chia sẻ với nhau, chứ không vòi bố mẹ. Cả nhà được sống cùng nhau thế này là hạnh phúc lắm rồi!

 

 

Ảnh minh hoạ: archi.vn

 

Gia đình tôi sống ở đó được hơn 3 năm thì bố tôi được cơ quan phân cho một ngôi nhà rộng 24m2 thuộc dãy khác nhưng cũng ở khu tập thể đó. Chuyển sang nhà mới, tôi không phải đi gánh nước nữa, không phải lo “nhịn tắm” mỗi khi trời mưa, không phải đi vệ sinh cách nhà một cây số, được tha hồ lau nhà và lăn kềnh cang khắp nơi, cũng không phải nằm chung cả nhà trên một chiếc giường 1,6m x 2m. Nhưng dù ở đâu, tôi cũng luôn có những kỷ niệm về ngôi nhà của mình, về những khó khăn mà gia đình tôi đã từng phải trải qua, và tôi cũng luôn nhớ những người hàng xóm luôn “tối lửa tắt đèn có nhau” như gia đình bác Chiến, bác Nga – Giang mà sau này nhận tôi là con nuôi. Vâng, mùa hè sẽ bớt nóng, mùa đông sẽ bớt lạnh, khi có những người hàng xóm chân thành ở bên cạnh.

 

Bạn ơi, chúng ta hãy luôn là người bạn tốt, người đồng nghiệp tốt, người hàng xóm tốt… Cuộc sống không quá dài để ta có thể nhận ra điều này, điều nọ, để ta có thể sửa việc này, thay suy nghĩ kia.

 

Hãy chân thành bạn nhé

aupink.jpg
 

Cho cuộc đời vui vẻ

Cho tâm hồn trẻ khoẻ

Giữa cuộc đời bề bộn sự lo toan…

 

 

 

Ko phải khi mô cũng rứa mô chị..Em đang ở trong khu tập thể nì...Hồi xưa á, tụi con nít chơi với nhau vui lắm...như anh em vậy đó...Vậy mà, lớn lên..mỗi đứa 1 số phận, 1 mục tiêu....đứa thì vô ĐH ( đa số) nhưng cũng có người chưa hết cấp 3 đã quẳng gánh theo chồng...giờ nhìn nhau, cười cái rồi đi luôn...chẳng biết, mí cái kí ức hồi xưa có còn ko nữa.....Lớn lên giờ em mới hiểu, cuộc sống có thể thay đổi tất cả chị à!

,
Pé Rain, gửi lúc 15/12/2009 15:39:04

 

Bình yên là gì hả bạn? Và tôi có cảm giác rằng, khi đọc bài viết của bạn, khi nhớ về cái ngày xưa khó khăn nhưng tình cảm, tôi thấy bình yên lắm! Cuộc sống xô bồ đang làm con người ta mất đi những cái bình dị. Và tôi thực sự thích 4 câu cuối của bạn
Hãy chân thành bạn nhé
Cho cuộc đời vui vẻ
Cho tâm hồn trẻ khoẻ
Giữa cuộc đời bề bộn sự lo toan…

Chúc bạn hạnh phúc và có nhiều bài viết cảm động nữa nhé!

,
Nguyễn Lan Phương, Hà Nội, gửi lúc 14/12/2009 15:54:33

 

Bài viết của bạn thật nhẹ nhàng và giản dị. Đọc cảm thấy một cảm giác bình yên, giống cái cảm giác ngày xưa tôi cũng có. Tiếc rằng ngày nay khi xã hội phát triển, đời sống nâng cao thì tình cảm con người lại mất đi. Chẳng lẽ mọi thứ đều tuân theo tỷ lệ nghịch???
Cảm ơn bạn về bài viết!
Tôi có cảm giác rất lạ khi đọc nó!

,
Hoàng Sơn, HP, gửi lúc 14/12/2009 09:31:00

 

Cảm ơn August - Pink về bài viết! Tôi vừa đọc xong và sẽ in ra cho con gái tôi đọc. Những bài viết mang tính giáo dục như thế này, tôi vẫn thường in ra cho con gái tôi - đó cũng là một cách dạy con của vợ chồng tôi đấy! Cảm ơn Blog việt và tác giả!

,
Tuấn Anh, Hà Nội, gửi lúc 14/12/2009 08:45:26

 

Mộc mạc, giản dị như chính con người em vậy! Chúc em hạnh phúc và ngày càng có nhiều bài viết thật xúc động nhé!

,
Một người bạn, Hà Nội, gửi lúc 11/12/2009 07:52:00
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

Đi qua sự phản bội

Đi qua sự phản bội

Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.

Tại sao không?

Tại sao không?

Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.

Lặng im nỗi nhớ

Lặng im nỗi nhớ

Sáng nay chợt nhớ Người của năm nào Một thời mộng mơ Một thời áo trắng

back to top