Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm
Blog Radio - Bạn thân mến, hãy dịu dàng với chính mình một chút, yêu chiều bản thân mình một chút, đừng quá mạnh mẽ hay gồng gánh đến cứng nhắc chai sạn vì con đường bạn đang đi cũng đủ chông gai và đau khổ rồi.
***
Trong cuộc sống đầy tất bật, chẳng có ai là không một lần vấp ngã. Chúng ta đang phải chạy đua quá nhanh cùng với guồng quay thời gian, trên một con đường lắm chông gai và đầy sỏi đá. Dù cẩn thận, dè dặt từng bước một, vẫn có những mảnh sành, cây đinh rắc đầy trên đó và chực chờ đâm vào những đôi chân yếu ớt mỏng manh.
Một lần vấp ngã là một lần sai lầm, một lần tổn thương là một lầnđau đớn. Vậy tại sao không dành cho bản thân mình một chút thời gian để ngồi xuống và nghỉ ngơi, để đôi chân thương tổn kia lành lại, rồi hẵng vững vàng bước tiếp?
Sự vội vàng luôn là kẻ thù của thành công và là lưỡi đao của sai lầm. Sai sót không làm chúng ta chết đi nhưng sự vội vàng có thể làm vết rách của sự sai lầm kia lớn dần và khiến chúng ta hoàn toàn ngã gục. Hãy nhớ rằng bạn không thể chạy nhanh trên một đôi chân có thương tích, sự hối hả của bạn lúc này chỉ làm cho bạn ngã xuống nhiều hơn, thậm chí tồi tệ đến mức bạn chẳng thể đứng dậy và bước tiếp.
Bạn có nhớ khi bạn còn đi học, mỗi lần thi trượt bạn đều cần dành thời gian để học lại thay vì thi lại ngay hôm sau không? Vì sự đau đớn trong lần vấp ngã đầu tiên đã tác động đến bạn rất nhiều.
Sự vội vàng mong muốn gặt hái thành quả ngay lập tức sẽ tạo nên nhiều lỗ hổng hơn trên bài thi của bạn, bạn thậm chí sai nhiều hơn trong khi không thể chữa lại những sai sót mà bạn đã rất muốn nhanh chóng loại bỏ nó. Đó chỉ là vòng lặp luẩn quẩn đầy sự thất vọng và đau khổ, kết quả cuối cùng không có gì khác ngoài thất bại.
Sự nghỉ ngơi sau mỗi lần vấp ngã là vô cùng cần thiết. Nếu bạn không thể tự chữa khỏi vết thương hay không thể tìm được cách giải quyết những sai lầm, hãy nhờ tới sự giúp đỡ của những người xung quanh, là những người bạn tin tưởng nhất.
Dĩ nhiên người giải quyết cuối cùng, tự đứng lên và đi vẫn sẽ là bạn, không ai có thể làm thay bạn để bạn đến thành công đâu, vì ai cũng có con đường của riêng mình hết. Nhưng ngồi xuống, thật tâm muốn lắng nghe thì bạn sẽ nhận được những điều xứng đáng.
Nếu bạn còn trẻ, hãy tìm đến những người có kinh nghiệm và đã từng trải, họ đủ khả năng làm dịu đi sự bốc đồng của bạn, cũng đủ khả năng cho bạn một liều thuốc hiệu quả nhất.
Khi bạn đứng và bước đi, điểm tựa của bạn chỉ là một đôi bàn chân. Khi bạn vấp ngã và lại đứng lên, điểm tựa của bạn chỉ còn một bàn chân không có thương tích. Nhưng khi bạn ngồi xuống, điểm tựa của bạn là cả cơ thể. Vì thế, đừng quá cố gắng khi bạn không đủ khả năng, không đủ vững vàng.
Ngồi xuống vừa làm tăng cảm giác an tâm vững chãi, vừa không làm bạn đau thêm hay tiếp tục ngã xuống. Vậy tại sao không cho bản thân một chút an toàn, khi mà bạn vừa mắc sai lầm và mang trong mình đầy mặc cảm của sự thất bại.
Đừng nghe những câu động viên xáo rỗng, hãy lắng nghe chính bản thân mình, tìm điều mà bản thân muốn và thực hiện. Người ốm đâu bắt buộc phải làm việc nặng đâu nhỉ?
Vì vậy, đừng quá khắt khe với bản thân, đừng quá vội vàng muốn giật lấy thành công khi chúng ta chưa đủ sự vững chãi. Ngồi xuống một chút, bình tĩnh lại, uống một chút đồ uống yêu thích hoặc làm một vài việc nhẹ nhàng bản thân luôn thành công để động viên chính mình, gạt bỏ đi cái cảm giác mặc cảm của sự thất bại.
Hãy đừng nghĩ về sai lầm đó cho đến khi bạn cảm thấy bản thân đã đủ bình tĩnh và sẵn sàng, cho đến khi bạn không còn cảm giác sợ hãi hay muốn chối bỏ thất bại đó nữa, thì hãy dành thời gian cho nó đầy đủ, vì nó chính là bài học của bạn.
Dù có gian nan hay khó khăn, bạn cũng không được phép để bản thân lãng quên thất bại hay sai sót bạn đã tạo ra vì sự lãng quên chỉ là con dao treo bằng một sợi chỉ mỏng, nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào khi mà bạn không còn cẩn thận hay chú tâm đến. Cố gắng cầm lấy nó, biến nó thành vũ khí để bản thân an tâm hơn trên con đường phía trước.
Đừng vì ngại ngần tốn chút thời gian mà bắt ép bản thân mình. Bạn chữa một cái chân bị trẹo nhẹ chỉ cần nghỉ ngơi một, hai tuần nhưng để lành lặn một cái chân bị gãy phải mất cả tháng.
Tại sao cứ phải tiếc một, hai tuần để đổi lấy cả tháng thậm chí cả năm không thể đứng dậy. Thời gian là hữu hạn, nhưng không phải chỉ có một, hai phút hay một, hai ngày.
Chúng ta đều có đủ thời gian để nghỉ ngơi, để chăm sóc cho bản thân khi những cảm xúc tiêu cực tiến đến. Đặc biệt nếu bạn còn trẻ, thời gian của chúng ta là rất nhiều, cũng là khoảng thời gian thuận lợi và tươi đẹp nhất.
Đừng để thời gian quý báu ấy dành cho sự nổi nóng, vội vàng hay dành cho mặc cảm thất bại. Chậm lại một chút rồi sẵn sàng để chạy thật nhanh, còn hơn gắng gượng thêm bước nữa rồi hoàn toàn ngã quỵ.
Bạn à, hãy dịu dàng với chính mình một chút, yêu chiều bản thân mình một chút, đừng quá mạnh mẽ hay gồng gánh đến cứng nhắc chai sạn vì con đường bạn đang đi cũng đủ chông gai và đau khổ rồi.
Với số blog tối nay, mời bạn lắng nghe bài viết của độc giả Rosie với tựa đề "Cảm ơn cậu vì đã khiến tôi trở thành phiên bản đẹp nhất của mình"
***
Tôi là một đứa con gái với nhan sắc bình thường học thức bình thường nhưng bù lại tôi vô cùng hoạt bát lạc quan, cũng có ngày sa vào cái bẫy tình yêu không chỉ vậy còn may mắn được yêu đương với chàng trai mà biết bao cô gái say đắm.
Năm ấy tôi gặp cậu vào một mùa hè chói chang, chẳng biết do nụ cười của cậu hay do ánh nắng mặt trời mà làm tôi thấy mình nóng lên như vậy. Khi thích một ai đó thì dù hoàn hảo đến mấy sẽ cảm thấy tự ti khi đứng trước người mình thích mà tôi cũng chẳng ngoại lệ.
Với ai chứ với một cô gái mạnh mẽ như tôi sao có thể bị khuất phục bởi nó chứ vậy là tôi quyết định tìm hiểu về cậu. Vậy là tôi đã vận dụng hết mối quan hệ bạn bè của tôi để tìm hiểu về cậu đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn rất phục mình. Cuối cùng cũng đạt được ý muốn tôi thành công học thêm với cậu, cậu thật sự rất thân thiện ấm áp nhưng cũng vô cùng chói lóa. Chẳng bao lâu tôi với cậu thành bạn thân cậu vô cùng thích véo đôi má phúng phính của tôi còn tôi lại rất thích cậu.
Vốn cứ tưởng mối tình đơn phương này sẽ được giấu kín mãi cho đến năm lớp 8 cậu tỏ tình trực tiếp với tôi, tôi rất ngạc nhiên hỏi “Sao cậu tỏ tình trực tiếp quá vậy" vẫn là nụ cười ấm áp đó cậu nói “Cậu cho rằng tôi không biết gì sao, chẳng qua sợ cậu chạy mất nên phải tỏ tình sớm hơn một chút thôi, vốn dĩ tỏ tình nên là con trai nói chứ". Vậy đó, thế là chúng tôi yêu nhau luôn, mọi chuyện nhanh đến nỗi tôi cứ nghĩ đó chỉ là giấc mơ vậy. Nếu thật sự là mơ tôi nguyện mãi trong giấc mơ đó.
Mọi người ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của chúng tôi đến cả tôi còn ngưỡng mộ tình cảm chính mình. Bởi cậu rất chiều tôi, luôn dỗ dành tôi và cũng rất thích nắm tay tôi nữa, chúng tôi yêu nhau rất bình yên không to tiếng cãi vã không nhạt nhẽo nhàm chán như mọi người nói. Nhưng tình đẹp mấy cũng tàn tình cảm của hai đứa bắt đầu rạn nứt kiên trì được 1 năm chúng tôi chia tay, lý do sao có lẽ vì tôi quá tức giận không kìm được cảm xúc mà nói lời chia tay, cũng có thể là 2 người đã mệt.
Hôm ấy một đứa bạn cùng lớp nói với tôi cậu và N (một cô bạn thân của cậu) đã làm lành còn tôi hết giá trị rồi, vốn tưởng đó chỉ là lời nói bông đùa không đáng để tâm tới cho nên đã gạt bỏ ngoài tai mặc dù ba lần bảy lượt tôi chứng kiến hành động thân mật của họ nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Mãi cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến tình cảm của họ không chỉ đơn thuần là bạn thân.
Trong suốt dọc đường đi tôi không thể chen vào cuộc nói chuyện giữa 2 người, không chỉ vậy còn nắm tay ôm ấp nhau cứ như họ mới là một đôi vậy. Về đến nhà ngay lập tức tôi nói chia tay với cậu, cậu níu kéo có, cầu xin có hỏi tại sao muốn chia tay cũng có nhưng tôi ngoài sự im lặng thì chẳng có hồi đáp gì, dây dưa một ngày cậu bỏ cuộc cuối cùng hai chúng tôi cũng đã kết thúc.
Khoảnh khắc ấy tôi bật khóc nức nở cứ như ai đó bắt nạt vậy, tôi thật sự đã dành trọn vẹn vào cuộc tình này ngây thơ nghĩ rằng hai người sẽ cùng nhau đi hết quãng đời còn lại nhưng có lẽ giấc mơ ấy phải dừng lại rồi.
Mãi cho đến một tháng sau tôi mới biết lời nói của cậu bạn kia là sự thật vốn dĩ làm gì tồn tại tình bạn giữa hai người họ chứ, là cậu đơn phương cô ấy, là vì không dành được tình cảm của cổ nên là ai yêu đương với cậu mà tôi đúng lúc đi ngang qua nên đã trở thành người yêu hờ của cậu, hóa ra mình mãi mãi chỉ là kẻ thay thế mà thôi.
Sau này các bạn hỏi tôi tại sao cậu tốt như vậy mà tôi lại chia tay, tôi chỉ đơn giản nói rằng “Tại tao chán rồi không muốn yêu đương nữa" sau khi nghe vậy ai cũng nói tôi vô tâm lạnh lùng mặc cho họ nói thế nào tôi cũng chấp nhận, mãi chỉ có tôi biết tôi đã đau lòng đến mức nào thà là người kết thúc trước cho đỡ đau lòng còn hơn đợi đến khi bị cậu vứt bỏ.
Cứ mãi như vậy 2 năm tôi chìm trong cái bẫy tình cảm đó tôi ép mình làm việc bận rộn để quên đi những ngày tháng ấy, cuối cùng khi gặp lại cậu khi ai nhắc đến cậu tôi cũng không còn buồn không còn khóc nữa. Cho dù vậy cậu mãi là mối tình đầu tôi khắc ghi trong tim, là người đã dạy tôi nhiều bài học.
Trước kia cứ tôi không hiểu tại sao có những người còn yêu nhau tình cảm họ cũng rất đẹp nhưng tại sao lại tan vỡ phải đến khi được tự mình trải nghiệm yêu rồi chia tay rồi mới hiểu được không phải cứ hết yêu mới chia tay, khi gom đủ nước mắt gom đủ thất vọng thì cũng sẽ tự rời đi thôi.
Có những việc ta không muốn làm nhưng tại thời điểm đó lại là lựa chọn tốt nhất cũng không phải những gì ta thấy là sự thật chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, mới biết được họ nên làm gì là tốt nhất.
Tình yêu bắt đầu từ hai phía anh bước 50 bước em cũng bước 50 bước thì mới hạnh phúc, ta không thể lấy ngôn tình áp vào thực tế được người này có bước 99 bước nhưng đến một bước người kia cũng không muốn đi thì sớm muộn sẽ bỏ cuộc mà thôi. Còn tôi vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến mối tình đầu của tôi, cảm ơn đã yêu tôi, cảm ơn đã dạy tôi cách yêu, cũng cảm ơn cậu đã giúp thanh xuân của tôi trở nên đẹp đẽ và cuối cùng cảm ơn cậu vì đã khiến cho tôi tốt hơn trở thành phiên bản đẹp nhất của mình. Chúc cậu có được cuộc sống tốt hơn và được yêu người mà mình thật lòng. Cậu luôn là thanh xuân của tôi, là một vùng đất không ai được chạm tới cũng mãi mãi không muốn nhắc lại.
Bạn thân mến! Con người không hoàn hảo. Trong thời đại cầu tiến này, đó là điều quan trọng mà ai cũng phảỉ ghi nhớ. Ít nhất là để bản thân không cảm thấy quá tồi tệ khi lỡ đem mình so sánh với một ai khác hoặc là với chính mình trong quá khứ.
Cảm giác không xứng đáng với những nỗ lực đã dốc sức năm nào, rằng hiện tại mình còn thua kém bản thân của thuở trước. Đối với những người đã cố gắng rất nhiều, từng nghiêm khắc đến mức hà khắc và gần như ép buộc bản thân phải tiến bộ thì cảm giác này quả thê thảm. Nó mang mùi vị của sự thất bại, dù nếm trải vạn lần vẫn rất ngậm ngùi và cay đắng, nếu đã từng nỗ lực thì chắc chắn sẽ biết tình cảnh ấy. Khi luôn hướng đến một bản ngã tốt đẹp hơn bỗng quay đầu nhìn lại và thấy mình chẳng tiến thêm được bước nào. Thậm chí là đang thụt lùi. Trong lòng cố nén cảm xúc và trấn an bằng câu thì thầm “Mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Có khắc nghiệt quá không khi tự chê trách con người mình? Những lúc như vẫn luôn phải giữ tâm lý vững vàng để tiếp tục những việc còn dang dở. Trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ là cốt lõi không ngừng tự nhũ phải chấp nhận bản thân. Dù có khó khăn tới mức nào đi nữa cũng nhất quyết yêu lấy con người này.
“Ngay cả khi không được ai thương yêu, hãy tự yêu lấy chính mình”. Câu nói được thuộc nằm lòng bởi tất cả mọi người, nhất là người trẻ bây giờ.
Điều đó chẳng phải bàn cãi, mỗi người đều cần được tôn trọng, nếu không ai làm điều đó cho mình thì phải tự làm lấy. Yêu bản thân là hành trình phải đi cả một đời. Khi mình thay đổi thì thế giới xung quanh sẽ đổi thay theo. Rằng trân trọng giá trị của mình ở mọi hoàn cảnh là việc nhất thiết để có được hạnh phúc.
Nhưng đôi khi cổ vũ chính mình lại còn gian nan hơn đem tình cảm trao cho người khác.
Con người chỉ thích mếm mộ những điều vĩ đại, ý nghĩa hoặc chí ít là đẹp đẽ. Sẽ thật dễ dàng khi yêu một người thuộc hình mẫu yêu thích. Càng dễ hơn để bị thu hút bởi ánh mắt hay vẻ tươi sáng của ai khác. Nói chung là không phải mình. Rồi bỗng nhớ ra mục tiêu là phát triển bản thân, tự răn chính mình cũng tỏ sáng không kém trong âm thầm. Vô tình, chính việc nhắc nhở đó lại vắt kiệt sức lực của mình. Ép buộc một người yêu quý một thứ mà bản thân không thích sẽ càng khiến người ta kiệt quệ mà thôi.
“Đừng so sánh bản thân với kẻ khác, hãy nhìn lại chính mình của ngày hôm qua.” Dù hoàn thiện đến mức nào, nhỡ tâm trạng khi ấy không tốt thì sao? Nghĩ ngợi sâu xa, cảm xúc lo lắng chẳng phải được xem là tiêu cực hay sao? Nhận thấy bản thân giảm sút so với quá khứ ở chỗ không thể ngừng suy tư những vấn đề vô ích. Những lúc như vậy, càng cố trấn an để suy nghĩ thấu đáo càng không ngăn nổi cảm giác ghê tởm chính mình. Tâm hồn buồn bã sắp bật khóc vì luôn phải tích cực với thể xác trong mọi nơi, mọi sự kiện, mọi thời điểm. Quả thật việc này rất mệt mỏi. Cả khi tự chỉ trích hay phê phán mình cũng không thể so được với nỗi đau phải luôn yêu bản thân. Cố gắng đến mức ấy là được rồi, yêu mình đến thế là đủ rồi. Đừng tự trách khi không thể trân trọng giá trị của chính mình vì con người không ai hoàn hảo cả.
Đôi lúc, chấp nhận cảm xúc ghét bỏ bản ngã xấu xí, tồi tệ của bản thân sẽ tốt hơn. Đó cũng là thành thật với chính mình mà.
Cuộc đời có muôn ngã rẽ, biến cố ập đến có khi nào hay. Không bỏ chạy mà dũng cảm đối mặt mới xứng đáng làm người hùng của đời mình. Cũng như nhau cả thôi. Một người không chỉ có mỗi phiên bản tươi vui, con người có vạn bản ngã, thời điểm đến tự khắc sẽ chuyển đổi cho nhau để xây dựng cốt lõi của một tâm hồn. Có các bản ngã khiến người ta vui vẻ, hứng chấn, luôn khao khát làm điều mới mẻ, tận hưởng giá trị của hiện tại. Cũng có bản ngã u buồn, uể oải, chán nản, luôn ghê tởm khi phải chấp nhận những điều nó không thích. Có thể nói, bất kỳ ai cũng mang trong mình một “thiên thần” và một “ác quỷ”. Khi thiên thần làm việc quá sức thì không thể ngăn ác quỷ xâm chiếm tâm trí được. Đó là lúc con người cảm nhận được phiên bản tồi tệ nhất của chính mình đang hiện hữu.
Càng dốc sức xua đuổi cảm giác tiêu cực, càng khiến cơ thể như phải gánh thêm một quả chùy ngàn tấn. Thay vào đó, có lẽ người ta nên chấp nhận cảm xúc ghét bỏ chính mình.
Tâm trạng con người không thể chảy mãi một dòng yêu thương được. Tính cách mới là thứ bất biến khó thay đổi, tình cảm thì ngược lại. Trong những giai đoạn khác nhau sẽ sinh ra nhiều cảm xúc khác nhau. Trong đó một cảm xúc sẽ chiếm ưu thế.
Dù hiểu rằng mình nên tôn trọng bản thân mà nhiều lần cảm giác chán ghét lại lấn át mọi thứ, ai cũng từng trải qua ít nhất một lần. Chắc hẳn nếu nhìn lại sẽ đồng ý việc thừa nhận mình ghét mình cũng chính là đang yêu mình. Nghe có vẻ bất hợp lý và khó đồng tình, sẽ dễ hiểu hơn khi ví nó như việc yêu người khác. Nếu nói yêu một người là chấp nhận cả những mặt không hoàn hảo của người đó thì yêu bản thân cũng vậy. Phải thừa nhận suy nghĩ tiêu cực về chính mình thì mới có thể thấu hiểu bản thân một cách toàn diện được. Một người là hợp nhất của nhiều bản ngã mà, nên dù có tệ hại thì đó cũng là chính mình.
Bước đi với phiên bản tồi tệ nhất của mình.
Nếu cứ vờ như ổn hay trấn an cảm xúc thất vọng với bản thân thì có phải đang không trung thực với mình không? Nhiều khi ta nên cho phép mình ghét bỏ bản thân một chút. Hành trình tìm kiếm tâm tư, bản chất của một người khó vô cùng. Chỉ đồng hành cùng các bản ngã tốt đẹp đầy tự tin và mạnh mẽ thì lúc nào đó sẽ cảm thấy mệt mỏi. Năng lượng tích cực trong lòng không đủ để bắt kịp bước chân của các bản ngã ấy. Sẽ tốt hơn nếu bước đi cùng với cả những chân thân buồn bã và đáng ghét.
Đến thời khắc nào đó, mọi cảm xúc bên trong một người dung hòa với nhau mà không chỉ gánh nghiêng về một phương nữa. Cho phép mình được cảm nhận bản thân thấp kém và tồi tệ không quá thảm hại đâu. Dành một khoảng lặng để gặm nhắm những suy tư và lo âu, làm bạn với cô đơn và thù hận để hiểu hơn về mình. Làm như vậy cũng là để cân bằng cảm xúc, không quá gượng ép nữa. Đi hết chặng đường đời người, nhiều khi bước cùng bản ngã thảm hại nhất lại khiến khúc gập ghềnh nhất trở thành dễ dàng chinh phục hơn.
2024-12-04 09:53:16
Bạn thân mến! Trong cuộc đời mỗi người, ắt hẳn ai cũng đã từng có cho mình một mối quan hệ mà ở đó bạn và người ấy không phải người yêu nhưng càng không phải bạn bè, không có những lời hứa hẹn cho tương lai và cho dù nhớ nhung đến nhường nào nhưng cũng không thể ràng buộc.
2024-11-18 15:16:28
Bạn thân mến! Cuộc sống là vậy sẽ không cho chúng ta nói “Nếu". Khi bạn yêu ai đó hãy dành cho họ thời gian của mình bởi chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết trước một ngày nào đó chúng ta có phải tiếc nuối, có phải hối hận hay không, hãy nói với nhau những điều ngọt ngào khi còn có thể. Điều đau khổ nhất không phải ai hết yêu ai, ai phản bội ai mà điều đau khổ nhất là khi chúng ta còn rất yêu nhưng âm dương cách biệt.
2024-11-04 10:45:05
Đôi khi nỗi đau lại là cách giúp con người ta trưởng thành nhanh nhất. Không phải không buông được chỉ là cố chấp thôi.
2024-10-29 10:00:14
Rồi một ngày người ấy cũng hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của bạn, im lặng như cách người ấy bước đến không một lời báo trước... bạn không còn lưu giữ số điện thoại ấy nữa, cũng không còn tìm được cái tên ấy trên những trang mạng xã hội nữa, cũng không biết đi đâu để tìm được người ấy nữa...thực sự đã không còn một chút dấu vết...
2024-10-11 09:31:29
Cứ ngỡ sau cơn mưa sẽ là cầu vồng, nhưng thực tế không phải cứ mưa sẽ có cầu vồng như chuyện tình của cô vậy cứ tưởng cuối con đường sẽ là một kết thúc hoàn mỹ nhưng ai biết được người từng yêu nhiều nhất, chỉ là một người đi ngang qua đời ta cho ta một sự trưởng thành mà thôi.
2024-09-06 09:48:44
Em à, sau mọi giông bão, mong rằng em có thể tìm được cho mình chốn bình yên và hạnh phúc. Và những bông hoa cũng luôn cần có thời gian để nở rộ thì em cũng vậy. Thế nên, hãy trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình, em nhé.
2024-08-05 09:10:17
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
2024-07-29 10:04:53
Rồi chúng ta đôi lần nuối tiếc nhưng đừng trách giận bản thân mình vì những gì chúng ta chọn lựa, duyên đến rồi đi, bắt đầu rồi kết thúc, gặp gỡ rồi chia ly cũng là điều ta không tránh khỏi, đừng bận lòng về những điều không đáng vì còn biết bao nhiêu điều tốt đẹp hơn còn chờ mình phía trước. Dù ai đúng ai sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì cho thực tại, kết thúc rồi, ai cũng phải đổi thay.
2024-07-16 08:41:07
Bạn thân mến! Nếu như hạnh phúc nằm trong những khoảnh khắc mà mình đã trải qua, thì địa chỉ của hạnh phúc chẳng phải nằm trong chính bản thân mình đó sao? Bởi những thời điểm của hạnh phúc có thể khác nhau nhưng luôn có mình ở đó. Có nghĩa là bản thân mình chính là chìa khóa để mở mọi cánh cửa của hạnh phúc.
2024-07-08 08:57:20
Nhân duyên vốn là như vậy, không phải vì người đã đến thì sẽ mãi ở lại đây, nếu có một ngày dù trong chúng ta ai là người rẽ hướng khác thì vẫn cảm ơn vì anh đã đến. Và ở lại đến khi không thể nữa.