Sẽ đến lúc bạn gặp được một bàn tay nắm chặt không buông

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

Blog radio- Tôi vẫn tin trong thế giới hơn 7 tỷ người ai rồi cũng sẽ có một bàn tay nắm chặt tay bạn, đồng hành và cùng chia sẻ với bạn, cho dù là nhanh hay chậm thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn. Còn với tôi, tôi vẫn tin ở đâu đó có người đang chờ để nắm bàn tay tôi và tôi sẽ “Không vội nắm tay để rồi buông tay”.

***

Ai rồi cũng sẽ tìm được người phù hợp với mình, còn phù hợp thế nào thì có lẽ tôi chẳng đưa ra cho bạn được một tiêu chuẩn chính xác và thật sự thì chẳng có bất cứ ai có thể nói giúp bạn thế nào là một người phù hợp với mình. Bạn đã từng thất tình không biết bao nhiêu lần, điều đó chẳng có gì quá tệ vì mỗi lần tổn thương trái tim bạn sẽ nhìn thấy rõ hơn điều gì phù hợp với mình, bạn sẽ chậm chãi hơn trong việc kiếm tìm, thật chậm để hiểu trái tim mình cần điều gì phải không?

Tôi dám chắc rằng hơn một lần bạn vội vàng uống nhầm một ánh mắt, rồi say mê đắm đuối một nụ cười để rồi vội cho rằng đó là tình yêu mà mình có thể bất chấp tất cả để có. Tôi đã chứng kiến nhiều cuộc tình cuồng si là thế nhưng rồi thời gian dần trôi tình cứ nhạt dần và rồi kết cục là chia tay. Những khoảng trống trong tim, những giọt nước mắt của ai đó, rồi oán trách đổ lỗi cho nhau. Nhưng đó chính là tình cảm thật nhất của bạn, không toan tính chỉ có lời trái tim bạn lên tiếng rằng người đó phù hợp với mình, mình muốn được nắm tay đi tới suốt cuộc đời, nhưng rồi chẳng có gì là mãi mãi mọi thứ khập khiễng và chênh vênh trong một mối quan hệ vội vàng khiến cho chúng ta tổn thương nhiều hơn.

Cũng có những cái nắm tay thật nhanh vừa đúng thời điểm cứ thế mãi siết chặt bàn tay bạn, chở che cho bạn và cùng bạn bước về phía ánh sáng, nơi chỉ có niềm vui, sự an yên và tiếng cười hạnh phúc. Lựa chọn thế nào chẳng phải đều do bạn hay sao?

Tôi cũng đã có những bài học cho riêng mình, chóng vánh và lâu dài tôi đều có thời gian và điều kiện để trải nghiệm, nhưng rồi chẳng ai dạy cho tôi thế nào là tìm kiếm người phù hợp với mình, chỉ có bản thân tôi tự chiêm nghiệm và rồi sau những tổn thương tôi dần nhận ra rằng đôi khi thứ con người cần chính là sự tin tưởng, là cảm giác an toàn và ấm áp khi ở bên cạnh người và được là chính bản thân mình. Nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng tôi cũng giống như bao người đang đọc những dòng chữ này dễ dàng say nắng một ánh mắt hay một nụ cười nào đó, nhưng rồi đến độ tuổi nào đó của tuổi trưởng thành chúng ta hiểu rằng những cơn say nắng đó dễ khiến chúng ta nhầm hiểu đó là tình yêu thật sự. Vậy thế nào là tình yêu, là sự hòa hợp, là muốn gắn bó, là muốn dài lâu… Và rồi tôi cũng có những lúc chần chừ khi muốn nắm tay ai đó, muốn trao bàn tay của mình cho ai đó. Thật sự là quá khó.

Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó có người đã nói rằng nếu như bạn đã nhớ một người 120 ngày và sau từng đó thời gian bạn vẫn muốn từng giây, từng giờ được nhìn thấy người đó chỉ là thoáng qua như một cái bóng hay là ngần ngại e ấp mỗi lần đối diện… thì có nghĩa là bạn đã thích người đó thật rồi. Nhưng liệu bấy nhiêu đã đủ để bạn có thể nghĩ rằng đó chính là người mà bạn muốn nắm tay đi tới mãi sau này, đó là bài toán chẳng đơn giản chút nào, nhất là với những người luôn có đầy những vết thương trong trái tim.

Vậy chúng ta phải làm sao cho trọn vẹn mọi cảm xúc đối với một người, để biết rằng người đó chính là người mình đã chờ đợi những tháng năm dài ấy, người đó là người nắm lấy bàn tay của mình và không lỡ buông rời khi gặp sóng gió.

Tôi muốn kế cho các bạn nghe câu chuyện về một người con gái, cô ấy đã chịu đủ mọi tổn thương nhưng chính từ những điều đó cô ấy đã đứng dậy để bước tiếp thật mạnh mẽ. Cô ấy biết cô không thể bước lùi mà chỉ có thể tiến về phía trước, cô ấy luôn có niềm tin rằng ở phía trước luôn có người mà cô ấy yêu thương và yêu thương cô ấy thật lòng chờ đợi. Cô luôn tin rằng mọi sự việc xảy ra trên đời này đều có sự sắp đặt của số phận và những người cô đã gặp là điều cần phải gặp. Họ luôn dạy cho cô điều gì đó để cô ấy nhận ra điểm yếu cũng như điểm mạnh của bản thân mình, để cô hoàn thiện mình và dành tình yêu thật sự trọn vẹn cho người xứng đáng.

Ngày cô gặp anh, ngày anh nắm bàn tay của cô, cô đã nghĩ rằng có lẽ cô đã gặp được người dành cho mình sau những năm tháng độc hành giữa cuộc đời đầy bão tố này. Trái tim cô đã rạo rực trước ánh mắt của anh, ánh mắt sâu thẳm và đầy suy tư khiến cô chẳng thể đoán được ánh mắt đó muốn nói điều gì, nhưng cô vẫn cho rằng có lẽ là số phận sắp đặt cho cô gặp anh. Nhưng bản năng của một người đã từng bị tổn thương đã khiến cô chần chừ, cuộc đấu giữa lý trí và con tim khiến cô hoang mang, nếu trái tim nói với cô rằng có lẽ cô đã thích anh thật rồi.

Cô muốn được nắm bàn tay của anh cùng anh đi tiếp con đường phía trước, nhưng lí trí của cô thì ngăn lại. Cô cho rằng sự vội vàng sẽ khiến cô phải nuối tiếc và thời điểm không phù hợp thì cho dù có đúng người thì cũng là sai. Cô tìm tới tôi như một người bạn để có thể lắng nghe và chia sẻ, cô đã từng rất vui vẻ khi nhắc tới anh, những kỉ niệm nhỏ bé mà họ có với nhau, nhưng tôi lại nhìn thấy sự chần chừ nơi ánh mắt của cô. Tôi hiểu rằng nội tâm của cô đang có sự giằng xé giữa bước tiếp về phía anh và dừng lại ở nơi bắt đầu.

Tôi không thể thay cô ấy quyết định trong việc cứ nắm lấy bàn tay anh rồi đi tiếp đừng ngần ngại điều gì hay khuyên cô là bình tâm lại để lắng nghe thật kĩ nhịp đập nơi con tim mình, trái tim cô có cảm thấy thật bình yên khi nắm bàn tay anh hay không? Tôi chỉ biết rằng cho dù là sự lựa chọn nào thì cũng có giá trị nhất định đối với cuộc đời của cô.

Cô đã từng hỏi tôi“Tình cảm tới nhanh có phải cũng sẽ nhanh đi phải không chị?” Câu hỏi khó đúng không các bạn? Chẳng ai đoán định được điều đó trong chuyện tình cảm, thế nào là tình cảm tới nhanh, chúng ta nên hiểu theo nghĩa nào cho đúng. Tôi chỉ biết rằng tình cảm thuộc về con tim nhưng để đồng hành cùng nhau thì có lẽ sẽ có thêm phần lý trí tham gia để chúng ta có cái nhìn sáng suốt nhất, vì suy cho cùng thứ chúng ta kiếm tìm là sự bình yên bên cạnh một người, người cùng nắm tay ngắm cuộc đời dần trôi qua đầy ý nghĩa.

Một ngày mưa tôi gặp lại cô ấy, cô ấy vẫn có nụ cười rất dịu khiến người đối diện cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy, cô khẽ nói với tôi quyết định của mình, cô ấy đã chọn đi chậm lại để hiểu được đằng sau sự cuốn hút ban đầu ấy là những vấn đề cần thời gian để trả lời. Cô ấy nhắc lại câu tôi đã từng nói với cô ấy “Người yêu bạn chưa chắc đã chờ bạn nhưng người chờ đợi được bạn chắc chắn yêu bạn”.

Tôi đã hỏi vì sao cô ấy lựa chọn đi chậm lại như vậy mà không can đảm nắm lấy tay anh ấy rồi sống cuộc sống mà cô ấy mơ ước. Cô ấy đã trả lời tôi “Sự vội vàng có thể đem đến cho em niềm đam mê, sự vui vẻ bất tận. Nhưng theo thời gian những niềm vui chớp nhoáng đó có thể dễ dàng bị hiện thực phủi bụi cho em nhìn thấy rõ mọi thứ không ngọt ngào tới vậy. Em cần một người kiên trì cùng em xây dựng hạnh phúc, cần một người cùng em kiên nhẫn tìm hiểu thế giới sâu bên trong mỗi người để chấp nhận, để thay đổi cho phù hợp, và để bình yên nắm tay nhau đi hết con đường chúng em lựa chọn”. Tôi không hỏi về người đàn ông đó vì tôi biết khi cô ấy lựa chọn điều đó có nghĩa rằng bàn tay anh ấy nắm vội để rồi buông chứ không kiên nhẫn và bao dung để cùng cô ấy thật chậm, thật chậm nắm chặt tay nhau.

Vậy đấy, khi con người ta trong trạng thái mông lung và chênh vênh rất dễ để nắm vội bàn tay nào đó mà cứ nghĩ đó là cả cuộc đời, mà quên mất rằng điều đó là bất công với chính mình và chính người mình đã nắm tay. Tại sao ư, vì điều gì cũng cần có thời gian để kiểm nghiệm và thời gian luôn cho chúng ta câu trả lời thích đáng nhất, nhìn thấy rõ nhất mọi thứ ẩn sau bên trong để chúng ta cảm nhận rõ sự nồng ấm ấy chỉ dành cho riêng mình hay dành cho những người khác, để ta tin tưởng nắm chặt bàn tay không rời xa bất chấp có bão giông thế nào.

Tôi vẫn tin trong thế giới hơn 7 tỷ người ai rồi cũng sẽ có một bàn tay nắm chặt tay bạn, đồng hành và cùng chia sẻ với bạn, cho dù là nhanh hay chậm thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn. Còn với tôi, tôi vẫn tin ở đâu đó có người đang chờ để nắm bàn tay tôi và tôi sẽ “Không vội nắm tay để rồi buông tay”.

 

Để tiếp nối số blog tối nay, mời bạn lắng nghe truyện ngắn "Thất tịch không mưa" của độc giả Như Quỳnh.

***

 "Vũ, anh biết hôm nay là ngày gì không?"

"Ngày gì vậy, thôi đừng nói chuyện nữa anh đang bận soạn thảo hồ sơ để gửi kịp cho sếp mai mình nói chuyện nhé."

"Chờ đã anh... tút ...tút"

Âm thanh đầu dây bên kia tắt hẳn chỉ để lại một tiếng tút kéo dài nhắc nhở tôi rằng người đó đã dời đi mất không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nhàm chán với mình.

Có chút buồn bã trong lòng nhưng tôi đã vực dậy tinh thần nhanh chóng gọi điện thoại cho một vài người bạn cùng nhau ra ngoài đi mua sắm đồ đạc, để nấu chè đậu đỏ chung vui với nhau nhưng đã gọi đến cuộc thứ năm mà chẳng có người nào chịu đi cùng tôi, bởi họ đang trải qua ngày lễ vui vẻ này với người họ yêu còn ai rảnh quan tâm đến một người đơn độc như tôi nên đành phải tự thân mình ra ngoài chuẩn bị mọi thứ về làm sao cho đúng với cách người ta trải nghiệm.

Được một lúc loay hoay dưới bếp, với tay nghề vụng về của tôi cũng đã nấu xong được nồi chè đậu đỏ nhưng hình như nấu quá lửa nên sờ vào đậu hơi nát. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đăng ảnh trên facebook khoe thành phẩm của mình với mọi người.

Từ người lạ đến thân quen ai cũng vào bình luận một vài câu chọc cười tôi nhưng cái bình luận tôi mong muốn nhất lại không xuất hiện. Đợi từ trưa đến tối, đồng hồ đã vang lên tiếng báo 11 giờ đêm lạnh lẽo rồi mà vẫn chưa nhận được một tin nhắn nào từ người yêu khiến tôi bàng hoàng buộc phải tự mình vào messenger nhắn tin cho anh.

Một phút... mười phút....nửa tiếng cuối cùng anh cũng trả lời tin nhắn của tôi bằng hai chữ ngắn gọn "Chúc mừng" mà không kèm theo bất cứ chữ nào dư thừa khác. Tôi run rẩy gọi điện cho anh, gọi đến năm lần anh mới bắt máy nhưng đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt.

"Việc gì vậy?"

"Anh không còn lời nào muốn nói với em à?"

"Thất tịch vui vẻ, chè đậu đỏ em nấu đẹp mắt lắm, em rất xinh đẹp còn lời nào em muốn nghe nữa không? "- Anh hững hờ đáp lại.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật xung quanh giờ đây tối đen như mực nhưng vẫn còn lác đác tiếng cười của một vài cặp tình nhân trẻ mới đi chơi về ở trong ngõ. Tiếng cười của họ như nhát dao từ từ đâm vào tim tôi.

"Bên anh đang mưa à, em nghe thấy âm thanh ồn ào tích tách vui tai thật."

“Ừ em còn gì muốn nói nữa không? Không còn việc thì anh tắt máy nhé."

"Năm năm trước, khi anh qua nước Mỹ anh đã từng nói với em rằng vào thất tịch hằng năm, nếu có năm nào bên đó không mưa, anh sẽ trở về để cưới em anh còn nhớ chứ?"

"Anh vẫn nhớ nhưng em biết mà, năm nào ở đây vào ngày này cũng như vậy nên có lẽ anh không thực hiện lời hứa này được rồi.

“Vậy anh còn yêu em không?" - Tôi lặng người hỏi anh.

“Muộn rồi em đi ngủ đi, anh cũng mệt rồi.

"Mình chia tay nhé, vào ngày 31 tháng 6 năm sau mình chia tay nha."

"Không cần đợi đến ngày đó đâu, bây giờ chia tay cũng được mà cần gì phải đợi đêm dài lắm mộng tạm biệt."

Không còn nghe thấy âm thanh nào lọt vào tai của tôi nữa, nước mắt tôi cứ chảy dài theo từng hàng rồi chậm rãi rơi vào khóe miệng. Chỉ thử anh một chút thôi nhưng sao kết quả ngoài trí tưởng tượng thế này. Vị mặn chát của nước mắt làm cho tôi nghẹn ứ lại không nói được nên lời bởi anh đâu nào có suy nghĩ rằng trên đời này có bao giờ xuất hiện ngày 31 tháng 6 đâu.

Tháng đó mãi mãi chỉ có 30 ngày và tình yêu của tôi đã biến mất chỉ trong vòng có năm năm ngắn ngủi. Phải nói rằng giờ đây tôi rất ghét thất tịch, tôi rất hận vì sao vào ngày này bên đó lại cứ mưa mà không năm nào đứt quãng khiến cho anh về thực hiện được lời hứa thuở xưa với tôi khiến cho sự chờ đợi của tôi là vô ích.Tôi dựa đầu vào giường mà khóc, khóc suốt đêm khóc đến lúc nghe thấy tiếng gà gáy sáng sớm tôi mới ngừng lại và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Ngày hôm sau thức dậy, mở điện thoại nên xem, facebook của tôi hiện giờ ngập tràn ảnh khoe người yêu của tất cả mọi người khắp mọi nơi vào ngày thất tịch. Những món quà từ liên tiếp đập vào mắt tôi và dòng chúc mừng vô ý của đứa bạn tôi chúc tôi và người yêu, không phải nói là người yêu cũ trăm năm hòa hợp khiến tôi phải chôn sâu nước mắt vào trong tim buộc bản thân mình phải đứng dậy đối mặt tiếp tục với ngày mai.

Được vài ba hôm, không biết mọi người nghe được tin tức ở đâu nói rằng tôi đã chia tay người yêu nên cứ dồn dập kéo đến nhà tôi an ủi. Bất đắc dĩ sự quan tâm của mọi người đã khiến tôi nguôi ngoai đi phần nào về tình cảm với người yêu cũ và vài đứa bạn tôi đã lấy điện thoại tôi xóa hết mọi thông tin liên lạc về anh ấy khiến tôi bật cười. Tự an ủi mình như vậy nhưng tôi biết rằng từ tận sâu đáy lòng tôi vẫn còn yêu anh ấy dù sao thói quen "yêu "này đã thấm sâu vào nhận thức rồi.

Thời gian đúng là một liều thuốc chữa trị tinh thần rất hiệu quả, chẳng mấy chốc tôi đã  nhận được tôi đã phai nhạt tình cảm với anh trong ba tháng không liên lạc làm cho tôi muốn mở lòng yêu thêm một người mới. Đang mặn nhạt nhắn tin với bạn bảo nó giới thiệu đối phương cho mình ở một quán cà phê gần công ty thì bỗng dưng ngẩng đầu nên tôi lại gặp được cảnh mình và người yêu cũ mắt đối mắt.

Anh chẳng có gì ngạc nhiên chỉ gật đầu rồi đi qua tôi. Bao cảm xúc trước kia bị chôn sâu dưới lòng như một cơn sóng thủy triều vững mạnh phá tan lớp phòng thủ kiên cố của tôi khiến trái tim tôi đập nhanh liên hồi ê ẩm, nước mắt bỗng dưng chảy ra.

Vội vàng lau nước mắt, tôi chạy về nhà, khóa chặt cửa mở ra thông tin liên lạc lại với anh thì một tin nhắn của anh gửi cho tôi từ rất lâu đã hiện lên màn hình của tôi "Tháng 12 này anh cưới rồi, em tham gia nhé".

Chẳng còn một từ nào diễn tả tâm trạng của tôi lúc này nhưng tôi thấy sao cả người mình đau quá, cứ như cả nghìn cây châm đâm vào người không đâm nhanh mà từng chút một đâm vào không có máu nhưng lại đau. Tôi sững người một lúc rồi nhắn lại cho anh.

"Anh không chờ thất tịch trời trong có nắng nữa à mà đã vội cưới cô ấy vậy.'

Đợi chưa đến ba phút anh đã nhắn lại cho tôi và tôi biết rằng khi nhắn dòng này anh đang rất vui mừng.

"Anh yêu cô ấy cần gì chờ đến ngày đó, anh chỉ hận không thể lập tức cưới cô ấy ngày nào cũng trải qua mọi ngày lễ với anh. Chắc giờ em cũng rất hạnh phúc nhỉ, anh có chút nhớ em?".

"Đúng vậy, em rất hạnh phúc bởi khi hai người yêu nhau thật lòng, sao lại có thể đợi người mình yêu phải chờ đợi chứ. Em không dám nhận sự nhớ nhung của anh đâu."- Tôi chua chát trả lời anh.

“Vậy không làm phiền em nữa, anh đi chuẩn bị đồ cưới đây nhớ tham gia nhé lấy thân phận là bạn cũ tham gia cũng được mà."

"Chúc hai người hạnh phúc".

Tôi không xem anh có trả lời không mà tắt nguồn điện thoại, mở laptop bật cho mình một bài nhạc để lấn át hết mọi cảm xúc để bản thân nguôi ngoai đi chút ấm ức vẫn còn tồn tại trong người. Nhưng không hiểu lại bật đúng vào bài nhạc Trung Quốc khơi gợi nhiều xúc cảm từ tận trong tim tôi có nhiều sự tương đồng với Lâm Tuấn Kiệt và lời bài hát tôi lại hiểu rõ được từng chữ.

“Em nghĩ rằng

Xót xa khi học cách yêu thương

Học cách buông tay những khát vọng trong quá khứ

Lòng tin của chúng ta quên đi thật khó biết bao

Từ xa thì ngưỡng mộ gần gũi rồi lại hoang mang     

Ai nói mặt trời rồi sẽ tìm thấy ánh trăng

Chúng ta làm sao có thể bắt chước tình yêu của kẻ khác

Vui buồn khi học cách yêu thương

Những nỗ lực của đôi ta đâu nhỏ bé

Hạnh phúc luyện thành nước mắt chính là dũng cảm

Vài năm trước là ảo tưởng vài năm sau là thứ tha

Vì một bóng hình mà ôm lấy thương đau

Xin đừng nói nhớ mong em, em không chịu được nổi”.

Em buông tay anh nhé, dẫu biết rằng rất đau nhưng em sẽ học cách yêu thương lấy bản thân mình vì ngày mai có lẽ sẽ vẫn có một người chờ đợi em như cách em từng làm trong quá khứ khi dõi theo bóng hình anh. Thất tịch năm sau vẫn như xưa chỉ là nó đã không còn ý nghĩa với em nữa bởi chúng ta đã buông bỏ nhau. Tạm biệt anh.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu nhân duyên đủ dài ắt gặp lại

Nếu nhân duyên đủ dài ắt gặp lại

2025-03-07 10:00:38

Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.

Anh từng là chàng trai em muốn đi cùng

Anh từng là chàng trai em muốn đi cùng

2025-02-21 09:21:45

Sau này, khi nghĩ về anh cô không còn khóc nữa, khi thấy anh có người yêu cô cũng chỉ mỉm cười vì cô nghĩ chắc bây giờ anh vẫn đang hạnh phúc. Có lẽ với anh, cô chỉ đơn thuần là cô bạn cùng bạn nhưng với cô thì anh vẫn là chàng trai năm 17 tuổi mà cô thích, vẫn là chàng trai với nụ cười ấm áp năm ấy cô từng ao ước đi cùng.

Bạn sợ độc thân không?

Bạn sợ độc thân không?

2025-02-13 09:32:40

Tôi tin chắc, ai trong chúng ta cũng từng đi qua những mùa mưa bão, những sóng gió cuộc đời mà không có ai đó ở bên. Một mình, có lẽ phải mạnh mẽ thật nhiều để không đẩy mình vào vòng tròn suy nghĩ.

Sẽ có một ngày nỗi đau được chữa lành

Sẽ có một ngày nỗi đau được chữa lành

2025-02-07 10:54:11

Người ta nói màu xanh là màu của hy vọng, 13 năm trước nó hy vọng cho tình yêu lâu bền vĩnh cửu, 13 năm sau nó lại hy vọng cho một kí ức đau thương mau chóng tàn phai. Đâu ai đủ mạnh mẽ để chứng kiến cảnh người mình yêu nhất trần đời ra đi mãi mãi chứ? Không một ai đủ mạnh mẽ, Hạ cũng thế! Đó là những dòng cảm xúc của nhân vật Hạ trong truyện ngắn "Sẽ có một ngày nỗi đau được chữa lành" của tác giả Sóng Nhỏ. Trong số Radio tối nay, nhóm sản xuất chương trình Blog Radio sẽ chuyển thể truyện ngắn tới quý thính giả thân thương. Hãy cùng đón nghe nhé!

Cuộc đời chỉ có một lần, đừng để bản thân phải hối tiếc

Cuộc đời chỉ có một lần, đừng để bản thân phải hối tiếc

2025-01-22 14:52:33

Nếu các bạn cũng có người mình thích, đừng chần chờ nữa, đừng do dự nữa, tiến đến với anh ấy đi. Cuộc đời chỉ có một lần mà, hãy yêu những gì mình yêu, làm những gì mình thích. Thanh xuân mà phải dũng cảm lên. Đừng để bản thân phải hối tiếc, đừng để phải nói hai từ muộn rồi.

Nắm tay nhau đi hết tháng rộng ngày dài

Nắm tay nhau đi hết tháng rộng ngày dài

2025-01-02 16:56:14

Con người không phải cứ sinh ra là đã hòa hợp với nhau - điều đó cần sự cố gắng của cả hai người. Trong một mối quan hệ, để đi tới một đích đến hạnh phúc, không thể chỉ từ sự cố gắng của một người.

Cái kết nào cho mối quan hệ không thể gọi tên

Cái kết nào cho mối quan hệ không thể gọi tên

2024-12-04 09:53:16

Bạn thân mến! Trong cuộc đời mỗi người, ắt hẳn ai cũng đã từng có cho mình một mối quan hệ mà ở đó bạn và người ấy không phải người yêu nhưng càng không phải bạn bè, không có những lời hứa hẹn cho tương lai và cho dù nhớ nhung đến nhường nào nhưng cũng không thể ràng buộc.

Mong bạn luôn dịu dàng với chính mình

Mong bạn luôn dịu dàng với chính mình

2024-11-28 08:47:16

Bạn thân mến, hãy dịu dàng với chính mình một chút, yêu chiều bản thân mình một chút, đừng quá mạnh mẽ hay gồng gánh đến cứng nhắc chai sạn vì con đường bạn đang đi cũng đủ chông gai và đau khổ rồi.

Kiếp này chúng ta chỉ đến đây thôi

Kiếp này chúng ta chỉ đến đây thôi

2024-11-18 15:16:28

Bạn thân mến! Cuộc sống là vậy sẽ không cho chúng ta nói “Nếu". Khi bạn yêu ai đó hãy dành cho họ thời gian của mình bởi chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết trước một ngày nào đó chúng ta có phải tiếc nuối, có phải hối hận hay không, hãy nói với nhau những điều ngọt ngào khi còn có thể. Điều đau khổ nhất không phải ai hết yêu ai, ai phản bội ai mà điều đau khổ nhất là khi chúng ta còn rất yêu nhưng âm dương cách biệt.

Đừng khóc vì chuyện đã kết thúc, hãy mỉm cười vì đã xảy ra

Đừng khóc vì chuyện đã kết thúc, hãy mỉm cười vì đã xảy ra

2024-11-04 10:45:05

Đôi khi nỗi đau lại là cách giúp con người ta trưởng thành nhanh nhất. Không phải không buông được chỉ là cố chấp thôi.

back to top