Tác giả:
Một đám mây
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogrdio.vn- Bạn thân mến! Cuộc đời có những lần gặp gỡ là do ông trời sắp đặt. Gặp nhau là duyên, đến được với nhau hay không lại là một chuyện khác. Trong chuyện tình cảm, ai yêu trước là người thua cuộc.
Trong số blog tâm sự tối nay, team sản xuất Blog Radio xin gửi tới quý thính giả truyện ngắn của độc giả Tâm An với tựa đề “Người nào yêu trước người đó thua cuộc”
Người ta nói rằng:
“Sân bay chính là nơi chứng kiến nhiều nụ hôn chân thành hơn cả lễ đường. Bệnh viện chính là nơi nghe được nhiều lời khẩn cầu thành kính hơn so với giáo đường.”
Tôi đã thấy được điều đó giữa anh và cô ấy, sự chân thành tới mức không che dấu nổi dưới con mắt của người vợ hiện tại của anh là tôi đây.
Tôi và anh đến với nhau không vì tình yêu mà vì những ân huệ, vì lời hứa của những bậc tiền bối. Đối với tôi, yêu nó là thứ tình cảm có hay không cũng được, lấy chồng cũng chỉ là thêm một người trong gia đình. Bởi vốn dĩ tôi chưa tìm được định mệnh của đời mình và anh ngoài danh nghĩa vợ chồng, sống chung dưới một mái nhà thì không có gì ràng buộc hay liên quan gì đến nhau cả. Tôi cũng không hiểu vì sao anh chấp nhận cưới tôi, chắc anh cũng tưng tửng như tôi, cũng không đặt nặng vấn đề kết hôn là quan trọng của một đời.
Chúng tôi coi nhau như những người bạn tốt, tạo một ranh giới rõ ràng trong quan hệ. Cả hai đều không quan trọng về tình yêu, anh muốn yêu ai, chơi bời với ai tôi không quan tâm, thậm chí có lúc tôi là người giúp anh tán tỉnh cô này, hay ngồi nghe anh tâm sự về mối tình vừa tan vỡ, những câu chuyện đó là điều rất quen thuộc trong gia đình tôi. Thậm chí anh cũng có thể ngồi hàng giờ để nghe tôi kể lể về gã sếp khó tính hay dự án bị chơi xấu. Mối quan hệ của chúng tôi vẫn tốt như thế nhưng nó chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Chúng tôi từng nói với nhau đây là một cuộc chơi ai yêu trước người đó thua cuộc. Gia đình bạn bè tôi nhìn vào chúng tôi chẳng khác gì một đôi cả, đơn giản là cưới trước, sẽ yêu sau, nhưng đối với chúng tôi chuyện đó chỉ xảy ra một nửa, tôi yêu còn anh thì không.
Chúng tôi cứ như những người bạn cùng nhà, vô tư và không ràng buộc. Thậm chí tôi đã suy nghĩ, chúng tôi cứ như vậy cả đời cũng được, đấy là khi anh chưa yêu ai thôi.
Và rồi cô ấy xuất hiện, định mệnh của anh, cô ấy thu hút anh bởi sự xinh đẹp, tài năng, chính bản thân tôi còn bị thu hút bởi sự khéo léo đó nữa là mấy gã đàn ông, và anh cũng vậy. Cô ấy có sự hài hước anh cần, sự dịu dàng và tình yêu dành cho anh nữa, nó khác xa với một người vợ cùng nhà không tình yêu. Anh bắt đầu lao vào tình yêu như thiêu thân, anh đi sớm về khuya, có khi cả tuần anh không về nhà, anh chỉ tạt qua nhà lấy mấy bộ quần áo rồi đi. Tôi vẫn cứ cho rằng sau vài bữa nửa tháng anh lại mang khuôn mặt thất tình trở về, tôi vẫn cứ nghĩ rằng cuộc tình của anh lại cũng sẽ chóng vánh như những cuộc tình trước mà thôi. Vài ba tháng lại chia tay, lại về nhà tâm sự với tôi như một người bạn. Nhưng lần này thì không, anh đã tìm thấy tình yêu thực sự của đời mình. Tôi đã thấy anh chắp tay run run cầu nguyện giữa đêm khi cô ấy gặp tai nạn nhỏ trong bệnh viện, anh phờ phạc mất ngủ vì cô ấy giận dỗi, sự quan tâm mà tôi chưa thấy anh đối xử với ai ngoài cô ấy.
Nhưng tôi lại phát hiện ra rằng không có anh tôi thấy trống vắng. Ừ thì, lâu lâu anh tạt qua nhà, tôi vẫn trêu đùa anh rằng sắp dọn đồ về chưa, anh vẫn cười và xoa đầu tôi như một đứa em gái rồi lại đi. Tôi cảm thấy hụt hẫng và bắt đầu tôi sợ, tôi sợ tôi yêu anh mất rồi. Tôi sợ trong những giấc mơ của mình có bóng hình anh, tôi sợ nhìn thấy anh đi bên cô gái ấy, tôi sợ đối mặt với anh cảm xúc của tôi không giữ được. Tôi sợ... Vậy là tôi yêu rồi.
Tôi đã thấy anh suy sụp như thế nào khi gia đình anh biết anh yêu cô ấy, họ ép cô ấy mãi mãi rời xa anh. Ngày anh chia tay cô ấy tôi là người đưa anh đến, tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt anh tuyệt vọng đến vậy, nước mắt anh chảy dài, anh như một người hoàn toàn khác khi dáo dác tìm cô ấy trong biển người tấp nập ở sân bay. Anh ôm cô ấy, hôn cô ấy, nụ hôn từ biệt mà lòng tôi đau như cắt, nước mắt tôi cay xè, khuôn mặt chịu đựng, con tim như bị ai bóp nghẹt, tôi loạng choạng ngồi xuống ghế. Cuộc đời thật trớ trêu, tôi đau vì anh yêu người khác nhưng đau hơn khi thấy bộ dạng anh lúc này. Kể từ ngày đó anh như một người khác, không còn thiết tha với tất cả. Tôi cố gắng để làm cho anh vơi đi nỗi buồn, anh cũng cố gắng tỏ vẻ mình ổn trước mặt tôi, nhưng tôi biết tâm anh chết rồi.
- Mình ly hôn đi.
Anh ngước nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác. Anh đang cam chịu lắm, tôi biết, chỉ là để lựa chọn giữa cô ấy và gia đình, với người ông đang bệnh thì anh không có sự lựa chọn nào khác.
- Em muốn lấy chồng, một người em yêu thật. Trước chúng ta con trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo, tự dễ dàng đồng ý để gắn kết với nhau. Nhưng giờ em yêu rồi, em không muốn anh làm chồng em nữa, em muốn kết hôn với người em yêu. Mình ly hôn đi.
Tôi nhấn mạnh việc ly hôn một lần nữa, khuôn mặt anh từ bất ngờ rồi giãn ra, anh vừa cười vừa khóc ôm lấy tôi.
- Cảm ơn em.
Hoá ra trước đến giờ việc kết hôn với tôi lại là một gánh nặng đối với anh như vậy, nếu tôi không xuất hiện, không có chuyện kết hôn thì anh đã rất hạnh phúc. Tôi cố ngăn cho mình không được khóc. Trước ngày tiễn anh ra sân bay đi tìm cô ấy, tôi đã phải đứng trước gương diễn lại hàng chục lần cảnh vỗ vai, mạnh mẽ tiễn anh đi như một người bạn, khuôn mặt mình làm sao để tự nhiên nhất.
Cũng là tôi đưa anh ra sân bay, nhưng lần này nét bi thương không còn vương trên mắt anh nữa, anh cười và nói lời cảm ơn tôi, khách sáo lạ lùng. Tôi ước gì có thể ôm anh, nhưng tôi lại sợ không kìm được lòng mình, không dấu được cảm xúc của mình, vậy sẽ làm khó cho anh. Lần này anh đuổi theo tình yêu, hạnh phúc của mình, tôi chỉ biết tự an ủi mình rằng yêu một người không phải bắt ép họ ở bên mình, mà tình yêu thật sự là nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Anh quay đi bước nhanh như sợ chậm một giây thôi hạnh phúc sẽ vụt mất, tôi quay trở về nước mắt lã chã rơi, thầm cầu chúc anh được hạnh phúc mặc tim mình đau nhói. Nhìn chiếc máy bay cất cánh xa dần trên bầu trời, nói cho anh nhưng chỉ còn bản thân mình nghe thấy.
“Cuộc chơi này... Em thua rồi.”
Để tiếp nối số blog tối nay, mời quý thính giả đón nghe bài viết "Mình bỏ lỡ nhau rồi" được gửi từ độc giả Một đám mây nhỏ.
***
Nơ đang trên đường tan làm thì nhận được cuộc gọi không xác định, cô nhấc máy và đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, cũng đã lâu rồi nhưng vẫn khiến lòng cô đột nhiên run lên,
“ Anh đây!”
… và lời nói cũng chững lại.
Nơ không biết phải đối diện thế nào, phải đáp trả thế nào, với tư cách gì. Hay là cứ vậy dập tắt đi coi như chưa nghe thấy gì, như cách anh bỏ đi không một hồi âm những năm qua, hay là cứ tỏ ra bình thường để nói chuyện với anh như hai người bạn đã lâu không gặp, hay là vờ như không biết là ai. Nhiều giây phút đã trôi qua
trong yên lặng của hai người, có chăng thứ tiếng duy nhất để kết nối giữa hai người chỉ là nhịp đập loạn nhịp của trái tim cô.
“Em khỏe không Nơ?”
“Em vẫn ổn.”
Lâu lắm rồi nhỉ, mới có thể được cất lời với một người làm cô luôn buồn nhớ.
“Mình có thể gặp nhau một chút được không, anh đang ở Hà Nội”
Kể từ cuộc nói chuyện đó, lòng cô vẫn luôn rối như tơ vò. Cô cũng chưa xác nhận với anh chuyện có thể gặp mặt anh hay không, mọi chuyện quá đột ngột nên cô chưa sẵn sàng với bất cứ một quyết định nào cả, cô cần thêm thời gian.
Bốn năm trước…
Năm cuối đại học, cô là một cô sinh viên bình thường từ tỉnh lẻ lên thành phố học. Những mối quan hệ bạn bè của cô không nhiều, chỉ quanh quẩn vài người bạn thân cùng quê nên đa số thời gian rảnh cô thường nghỉ ở phòng hoặc ngồi lê la mấy quán cà phê yên tĩnh để học và đọc sách. Và cô đã gặp anh ở đó.
Với cái tên Nơ, và độ tuổi hai mươi mốt cô đã trở nên đặc biệt với một người trong thành phố xa lạ và người đó cũng vậy, đã trở thành một người đặc biệt với Nơ.
- Nếu lần tới vẫn có thể gặp lại em, anh có thể ngồi cùng em được không?
Anh đã bắt chuyện với Nơ khi cô đang loay hoay thu dọn đồ từ quán cà phê để về phòng, lần đầu tiên ấy cũng không để lại nhiều ấn tượng về anh trong cô, cô cũng không nghĩ nghiêm túc về câu nói của anh chỉ nghĩ đơn giản đó là một câu bông đùa của anh thôi. Cô để lại một nụ cười và rời đi trước.
Thời điểm đó Nơ đang chuẩn bị cho kỳ thực tập và thi tốt nghiệp nên đã không tới quán cà phê một thời gian. Cho tới khi đã tốt nghiệp cô mới trở lại quán cà phê quen đó, sau vài lần và gặp lại anh.
Anh vẫn nhận ra Nơ sau mấy tháng không gặp và tiến tới bắt chuyện với cô.
- Cuối cùng cũng gặp lại em ở đây rồi.
- Chào anh. Không phải anh đợi em từ đó tới giờ chứ ạ?
Sau câu nói đùa đáp lại của Nơ, hai người đã bật cười và bắt đầu làm quen lại từ đầu.
Anh là một nhân viên công ty bình thường hơn cô 5 tuổi, cũng không phải người bản địa ở thủ đô này. Sau khi giới thiệu về nhau Nơ và anh đã thu hẹp dần khoảng cách và chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện về nhau hơn, bước đầu trở thành một người bạn khác giới trong thành phố này.
Dần dần trở thành thói quen của nhau, cùng nhau trải qua bốn mùa, cùng nhau thổ lộ tâm tình nhưng vẫn mãi dừng lại ở mức tình bạn, chưa từng vượt qua giới hạn sau một năm quen nhau. Mặc dù trong lòng Nơ dường như đã thầm thương anh, và cũng nhận thấy anh cũng dành cho cô một loại tình cảm đặc biệt nhưng giữa anh và Nơ chưa có một sự khẳng định nào về mối quan hệ này cả, chẳng biết là anh chần chừ chưa chắc chắn hay là anh thật sự chỉ xem Nơ như một người em thân thiết, nhưng đối diện với mối quan hệ nửa chừng này trái tim Nơ thực sự không dễ chịu chút nào.
Có những lúc Nơ định hỏi anh có thích Nơ như thích một cô gái không nhưng lời định nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt giấu vào trong thay vào bằng một câu hỏi khác.
- Tại sao lúc đầu anh lại bắt chuyện với em?
- Ngay từ lúc nhìn thấy em anh đã chốt em rồi.
- Chốt em?
- Chốt em là một người bạn tuyệt vời của anh.
À,
Nơ có một chút thất vọng trong lòng khi nghe câu trả lời của anh mặc dù cô cũng đã ngầm hiểu ra, nhưng cảm giác được nghe lời đính chính từ anh lòng cô như sụp đổ, vậy là chỉ có mình cô lầm tưởng về đoạn tình cảm này.
Đã định buông bỏ, nhưng cũng có rất nhiều lúc anh khiến Nơ không thể từ bỏ, là do Nơ ngu ngốc hoặc si tình cứ mãi bám víu vào những mơ hồ anh đem lại.
- Ngày mai em về quê rồi hôm nay đi xem phim với anh nhé?
- Xem cùng em là thích rồi, phim gì cũng được.
- Anh muốn đi ăn cùng Nơ.
Những lúc anh như vậy Nơ lại bị cuốn vào câu chuyện tình tự vẽ ra trong đó có anh cũng đang luôn nhìn về phía cô, nhưng hiện thực vẫn chẳng thay đổi, giữa anh và Nơ vẫn mãi đứng nguyên ở mức trên tình bạn đó không hề dịch chuyển. Có lẽ đối với anh là bình thường nhưng đối với Nơ cô cảm thấy không còn được tự nhiên nữa.
Một thời gian sau đó cô dần tách anh ra, ít trả lời tin nhắn của anh hơn, ít gặp gỡ anh hơn và cố gắng bận rộn để bớt nghĩ tới anh hơn.
Cho đến một ngày anh gọi điện cho cô, đầu dây bên kia với tiếng giọng nhỏ nhẹ như không còn tỉnh táo, anh nói:
“Anh cần Nơ lúc này.”
Và Nơ lại như một chiếc xe đã được lên dây cót, cứ vậy chạy thục mạng về phía anh. Đêm hôm đó anh đã nói với Nơ về một cô gái khác, rằng anh rất yêu cô gái đó nhưng cô ấy đã không chọn anh. Từng câu chữ anh nói về tình yêu của anh như đang cứa vào trái tim Nơ những vết thương, những nỗi thất vọng lớn mà Nơ lại chẳng thể làm gì, cũng chẳng có tư cách nào để làm gì cả. Ngược lại Nơ còn phải là người an ủi anh, cũng tự phải trấn an chính mình.
Sau ngày hôm đó Nơ không còn một chút kỳ vọng nào nữa về sự tiến triển giữa anh và cô, Nơ cũng đã cố gắng mở lòng hơn với những người khác. Nhưng có lẽ cái bóng của anh quá lớn nên cô dường như chưa đủ sẵn sàng để bắt đầu với một ai khác.
Cô vẫn lặng lẽ đứng sau anh như một người bạn, đến bên anh lúc cần và chỉ cần anh xuất hiện thì trái tim cô vẫn không ngừng loạn nhịp.
Vào lần sinh nhật năm 23 tuổi của Nơ, anh đã tổ chức cho Nơ một bữa tiệc sinh nhật dưới ánh nến, có loại hoa mà Nơ thích, và chỉ có hai người. Trong đêm hôm đó anh đã dùng ánh mắt dịu dàng, nói những lời lẽ ngọt ngào…
- Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh và chờ đợi anh.
- Anh trước giờ chưa thực sự tốt với em nhưng…
- Anh sẽ cố gắng để bù đắp cho em sau này.
- Anh muốn chúng ta cho nhau cơ hội.
- Em có đồng ý làm bạn gái của anh không Nơ?
Anh nói những lời không liền mạch và đầy ấp úng tỏ tình với Nơ, Nơ cảm thấy hơi bất ngờ vì hành động đó của anh, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đáp lại câu tỏ tình của anh. Đúng ra là cô vẫn lo sợ không biết là anh có thật sự có tình cảm với cô hay không hay chỉ là anh đang cố gắng thử tiến về phía cô, thương hại cô hoặc đó chỉ là những cảm xúc nhất thời của anh nên cô vẫn chưa trả lời anh ngay lúc đó.
- Cho em thêm một chút thời gian
Trái tim thì đã đồng ý nhưng lý trí của Nơ có lẽ vẫn còn chưa sẵn sàng để tiến bước về phía anh, cô sợ một khi bước vào quá sâu cô không thể nào bước ra nếu một lần nữa nếu anh lại khiến cô buồn.
Có lẽ anh cũng hiểu được những lo lắng của cô nên đồng ý chờ đợi câu trả lời tới khi cô thật sự sẵn sàng.
- Nhưng đừng để anh đợi lâu quá đấy nhé.
Từ sau lần đó anh cũng quan tâm đến cô nhiều hơn, dành nhiều thời gian ở bên cô và mọi thứ giữa anh và cô cũng trở nên tự nhiên hơn trước nhiều khiến cô cảm nhận được sự chân thành của anh nên cô đã sẵn sàng tiến tới bên anh.
Cô chính thức có được người cô luôn mong nhớ, chính thức có mối tình đầu tiên, chính thức được yêu người cô yêu và được yêu lại. Được nắm tay người yêu đi chơi muôn nơi, ngắm bình minh trên biển, ngắm hoàng hôn trên núi cao, được ngồi sau xe anh lượn quanh thành phố và ăn những món ngon. Khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô, trái tim cô lúc đó gần như được chữa lành hoàn toàn.
Nhưng,
Rồi thời gian hạnh phúc chẳng được bao lâu, chuyện tình cô và anh kéo dài hơn 1 năm thì xảy ra nhiều mâu thuẫn, khi cô ấy một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời anh.
Người con gái anh đã từng rất yêu đã tìm tới anh vào lúc cô ấy buồn và mất thăng bằng nhất, lúc ấy anh cũng giống như Nơ hồi xưa đã điên cuồng chạy đến bên cô ấy, lo lắng và đau lòng. Chỉ khác là hồi xưa chỉ có mình cô đau lòng cho anh, nhưng bây giờ khi anh đau lòng cho cô ấy thì trái tim Nơ dường như cũng đã vỡ tan từ lúc nào.
Bây giờ Nơ là người có tư cách để ngăn anh đến bên cô ấy nhưng Nơ không làm như vậy, cũng không thể làm như vậy vì Nơ biết một khi anh đã quyết định bước về phía cô ấy nghĩa là anh đã cho cô đáp án rồi.
- Anh xin lỗi.
Từng ấy năm bên cạnh anh của Nơ cuối cùng nhận được ba từ xin lỗi, không hơn.
Ai cũng nói anh là kẻ tồi tệ, mọi lời nói xấu xa của những người xung quanh Nơ đều dồn hết về phía anh, đúng, anh chính là kẻ tồi tệ, nhưng tình cảm là thứ không thể nào kiểm soát được, giống như Nơ dù biết anh là một người không nên yêu mà cô vẫn không cách nào ngừng được, có lẽ anh cũng vậy, có lẽ anh cũng từng yêu Nơ là thật, nhưng có lẽ tình yêu với Nơ anh yêu bằng lý trí nhiều hơn để rồi cuối cùng con tim anh đã chiến thắng.
Lúc ấy Nơ hai mươi tư tuổi còn anh hai mươi chín. Mọi quyết định của anh khi ở độ tuổi đó không thể gọi là nhất thời được nữa, cũng không thể nào thay đổi được. Nơ biết rõ điều đó, cô cũng biết chắc chắn rằng kể từ giờ phút đó anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô, cô cũng không níu kéo anh, không phải bởi vì cô không muốn mà do cô không đủ tự tin.
Vết thương cũ bị cứa nhiều lần phải đau đớn tới nhường nào, nỗi đau giờ đây của Nơ dường như không còn nằm trong tầm kiểm soát của chính cô nữa, đến cả nước mắt cũng không thể nào bật ra trong một khoảng thời gian dài. Nỗi đau ấy như đã thành một vết chai cứng cáp nhưng lại luôn âm ỉ đau.
Kể từ lúc đó anh cũng hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với Nơ, cô không biết anh sống thế nào, đã kết hôn hay chưa, cô cũng chưa từng tìm kiếm thông tin về anh nói đúng hơn là cô lẩn tránh mọi điều liên quan đến anh. Cô sợ phải đối diện với điều đã từng làm cô đau lòng.
Nhưng sau hai năm,
Cuộc gọi tới từ anh khiến cô đầy hoang mang, những ký ức và nỗi buồn trước đây như một lần nữa tìm về với Nơ, cô run rẩy và chỉ kịp đáp lại: “Cho em thêm thời gian.”
Mặc dù cô biết cuộc gặp gỡ lần này chẳng còn ý nghĩa gì cả, nhưng cô vẫn cho mình thời gian suy nghĩ, biết đâu được đấy cô sẽ tìm được cách cởi bỏ hoàn toàn nút thắt vẫn còn trong lòng cô từ trước tới giờ.
Và cô đồng ý hẹn gặp anh.
Vào một buổi chiều mùa Xuân, tại chính nơi đó. Nhưng sau nhiều năm mọi thứ đã được thay đổi rất nhiều, có lẽ nó buộc phải thay đổi để hợp với thời thế, vì chính lòng Nơ cũng vậy buộc phải thay đổi để có thể tiếp tục với cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp này.
Khoảnh khắc hai người gặp lại nhau đầy gượng gạo, đôi khi như muốn thăm dò đối phương nhưng chẳng ai có thể bắt đầu. Quá khứ cũng thật đau buồn để nhắc lại. Cả Nơ và anh hiểu rõ điều đó, vậy cuộc gặp này để làm gì đây?
- Anh xin lỗi em.
Lời xin lỗi từ anh vốn dĩ không cần thiết với Nơ nữa.
- Nếu thời gian quay trở lại anh sẽ không chọn như vậy.
Cuộc đời này nếu như có “nếu” thì chắc hẳn không còn những cảm giác buồn đau, day dứt. Chỉ tiếc là không thể, và có lẽ hiện tại của lúc đó chính là sự lựa chọn ưu tiên và chúng ta đều cảm thấy đúng đắn nhất, tới giờ chúng ta phủ nhận lúc đó, là sai rồi.
- Nếu em cho anh cơ hội một lần nữa…
- Em không thể, chúng ta không thể nữa.
Trước đây chính anh là người bắt đầu với Nơ, giờ tới lượt Nơ xin phép được kết thúc mối quan hệ này. Lần gặp gỡ này của Nơ không phải vì cô vẫn còn vương vấn anh tới mức không thể buông bỏ, mà cô tới gặp anh để nói lời tạm biệt. Một lời tạm biệt không để cô phải hối tiếc bất cứ điều gì.
- Anh cũng biết đó, rõ ràng là bước qua một sự vấp váp ai cũng sẽ có nhiều sức mạnh hơn. Em giờ đây không sợ anh nữa, đúng ra là em đã tích đủ thất vọng, hoang mang, buồn thương từ phía anh, gom hết và đã bình tĩnh lại. Em tự tin mình đủ can đảm để đứng trước anh giờ đây chỉ để cho anh biết mình đã bỏ lỡ nhau rồi!
- Anh cũng biết, thật xấu xa khi khiến một người trở nên không tốt đẹp, em đang cố gắng tốt lên, em mong anh cũng vậy, lần cuối cùng em nghĩ về anh ánh mặt trời vẫn rực rỡ, màu hoàng hôn đó đẹp như vậy thì thôi, sau này trong mắt em anh mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó, không hơn!
2025-05-14 14:51:59
Thanh xuân chúng ta giống như một cơn mưa rào, dù có từng bị cảm lạnh, ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Mỗi năm đi qua như thước phim quay chậm, lần lượt thắp lên những viễn cảnh cuộc đời. Có những điều lòng ta giữ mãi không buông, là không muốn hay không thể? Nếu ngược dòng thời gian, liệu rằng chúng ta có nói ra những lời yêu thương thầm kín? Ta sẽ chấp nhận để tình cảm đó ngủ yên hay bày tỏ để không hối tiếc? Có lẽ, chỉ có thời gian mới trả lời được.
2025-04-28 15:35:41
Có thể ví cuộc sống chúng ta như một chiếc xe đẹp, nếu bạn muốn có cuộc sống được thăng bằng thì phải tiếp tục di chuyển và không ngừng cố gắng. Mỗi người chọn cho mình cách khác nhau để đi hết những đoạn đường nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ cần cho mình một lựa chọn chung là thái độ sống tích cực.
2025-03-14 09:05:52
Tôi vẫn tin trong thế giới hơn 7 tỷ người ai rồi cũng sẽ có một bàn tay nắm chặt tay bạn, đồng hành và cùng chia sẻ với bạn, cho dù là nhanh hay chậm thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn. Còn với tôi, tôi vẫn tin ở đâu đó có người đang chờ để nắm bàn tay tôi và tôi sẽ “Không vội nắm tay để rồi buông tay”.
2025-03-07 10:00:38
Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.
2025-02-21 09:21:45
Sau này, khi nghĩ về anh cô không còn khóc nữa, khi thấy anh có người yêu cô cũng chỉ mỉm cười vì cô nghĩ chắc bây giờ anh vẫn đang hạnh phúc. Có lẽ với anh, cô chỉ đơn thuần là cô bạn cùng bạn nhưng với cô thì anh vẫn là chàng trai năm 17 tuổi mà cô thích, vẫn là chàng trai với nụ cười ấm áp năm ấy cô từng ao ước đi cùng.
2025-02-13 09:32:40
Tôi tin chắc, ai trong chúng ta cũng từng đi qua những mùa mưa bão, những sóng gió cuộc đời mà không có ai đó ở bên. Một mình, có lẽ phải mạnh mẽ thật nhiều để không đẩy mình vào vòng tròn suy nghĩ.
2025-02-07 10:54:11
Người ta nói màu xanh là màu của hy vọng, 13 năm trước nó hy vọng cho tình yêu lâu bền vĩnh cửu, 13 năm sau nó lại hy vọng cho một kí ức đau thương mau chóng tàn phai. Đâu ai đủ mạnh mẽ để chứng kiến cảnh người mình yêu nhất trần đời ra đi mãi mãi chứ? Không một ai đủ mạnh mẽ, Hạ cũng thế! Đó là những dòng cảm xúc của nhân vật Hạ trong truyện ngắn "Sẽ có một ngày nỗi đau được chữa lành" của tác giả Sóng Nhỏ. Trong số Radio tối nay, nhóm sản xuất chương trình Blog Radio sẽ chuyển thể truyện ngắn tới quý thính giả thân thương. Hãy cùng đón nghe nhé!
2025-01-22 14:52:33
Nếu các bạn cũng có người mình thích, đừng chần chờ nữa, đừng do dự nữa, tiến đến với anh ấy đi. Cuộc đời chỉ có một lần mà, hãy yêu những gì mình yêu, làm những gì mình thích. Thanh xuân mà phải dũng cảm lên. Đừng để bản thân phải hối tiếc, đừng để phải nói hai từ muộn rồi.
2025-01-02 16:56:14
Con người không phải cứ sinh ra là đã hòa hợp với nhau - điều đó cần sự cố gắng của cả hai người. Trong một mối quan hệ, để đi tới một đích đến hạnh phúc, không thể chỉ từ sự cố gắng của một người.
2024-12-04 09:53:16
Bạn thân mến! Trong cuộc đời mỗi người, ắt hẳn ai cũng đã từng có cho mình một mối quan hệ mà ở đó bạn và người ấy không phải người yêu nhưng càng không phải bạn bè, không có những lời hứa hẹn cho tương lai và cho dù nhớ nhung đến nhường nào nhưng cũng không thể ràng buộc.