Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương em từ câu chuyện thanh xuân của chúng ta

2018-08-01 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Đứng giữa sân bay thành phố, lòng anh bồi hồi vô chừng. Cũng giữa sân bay này, anh đã quay lưng lại với em và bước đi. Nếu như gặp em thì anh sẽ nói gì đây. Anh sẽ nói là anh đã thương em rồi hay anh sẽ chúc phúc cho em? Anh sợ mình thật sự mất em, sợ đối diện với sự thật đau lòng. Chưa bao giờ anh thấy mình thiếu quyết đoán đến như thế.

***

blog radio, Thương em từ câu chuyện thanh xuân của chúng ta

Ngày em đến, anh vẫn còn lưu luyến người cũ. Vì thế anh lạnh nhạt, xa lánh, từ chối thẳng thắn lời tỏ tình của em. Anh nói rằng vì anh chưa quên được cô ấy, vì chẳng còn cảm xúc với tình yêu. Nhưng em vẫn kiên trì ngày này qua ngày khác, nhắn tin quan tâm anh.

Ngày anh rời thành phố này để đi công tác Hàn Quốc. Em đã khóc. Lần đầu tiên em khóc trước mặt anh, bởi vì em không đành lòng. Nhưng mà cũng tốt, 2 năm là khoảng thời gian khá dài. Chắc chắn rằng em sẽ quên được anh và sẽ được hạnh phúc bên một chàng trai khác.

Quãng thời gian xa nhà là lúc anh rất khó khăn. Phần vì môi trường sống thay đổi, phần vì cảm giác cô đơn tột cùng. Chính em là người đã chủ động liên hệ lại với anh. Em động viên anh mỗi ngày. Chúng ta trò chuyện nhiều hơn, hiểu thấu nhau hơn. Một năm trôi qua, em vẫn không yêu một ai cả. Anh biết là em đang chờ anh.

Ngày nghe tin em sắp kết hôn, anh như chết lặng. Mọi suy nghĩ của anh chợt dừng lại. Anh thấy xa xôi quá, người cũng xa mà tình rồi cũng xa. Anh cứ nghĩ là anh không yêu em. Anh quá ích kỉ khi mà chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho em. Lẽ ra hay tin em hạnh phúc thì anh phải vui chứ. Cớ sao con tim lại uất nghẹn đến dường này?

Anh tức tốc đặt vé để trở về. Anh không hiểu sao mình lại cuống cuồng, vội vã như thế nữa. Chỉ biết rằng anh nhất định phải trở về, nhất định phải gặp được em ngay lập tức. Cả đêm anh không ngủ được. Mọi hình dung của em, nụ cười, tiếng nói và cả lần em khóc hôm nào hiện rõ mồn một trong tâm trí anh. Thậm chí, anh còn lục tìm tất cả các dòng tin nhắn, các status trên Facebook của em để xem lại. Tại sao em chẳng cho anh một tín hiệu nào cả, tại sao em đột ngột kết hôn? Tại sao em lại cắt đứt liên lạc với anh mà không hề có lý do? Tại sao bây giờ, anh lại nhớ em nhiều đến thế?

Đứng giữa sân bay thành phố, lòng anh bồi hồi vô chừng. Cũng giữa sân bay này, anh đã quay lưng lại với em và bước đi. Nếu như gặp em thì anh sẽ nói gì đây. Anh sẽ nói là anh đã thương em rồi hay anh sẽ chúc phúc cho em? Anh sợ mình thật sự mất em, sợ đối diện với sự thật đau lòng. Chưa bao giờ anh thấy mình thiếu quyết đoán đến như thế.

Anh còn nhớ như in khoảnh khắc em ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy anh. Em lại khóc trước mặt anh lần nữa. Thật lòng anh bối rối vô cùng. Không biết mình nên bắt đầu từ đâu, có nên nói cho em nghe tình cảm của mình không? Anh chỉ lẳng lặng ôm em.

“Tại sao anh trở về mà không báo cho em?” Lâu lắm rồi anh mới nghe giọng em, giọng của người con gái mà ít lâu nữa sẽ thuộc về người khác sao? Ít lâu nữa, người con gái trước mặt anh sẽ kết hôn sao?

"Vì em sắp kết hôn". Em nhìn anh rồi bỗng dưng mỉm cười tinh quái.

"Sao anh lại biết? Anh không muốn em kết hôn à?” Anh im lặng nhìn em, trái tim như bóp nghẹt, nước mắt anh như muốn chảy xuống. Anh chỉ sợ nếu còn đứng trước mặt em thì sẽ không ngăn nổi dòng nước mắt chực rơi. Đến hôm nay, anh mới nhận ra rằng anh thương em. Anh đã để em bên cạnh anh quá lâu. Anh ích kỷ khi không nhận ra tình cảm của mình.

blog radio, Thương em từ câu chuyện thanh xuân của chúng ta

Anh giả vờ vội vã, anh bảo với em là phải họp đột xuất và ra về. Nhưng thật lòng anh đang trốn chạy.

Cả đêm hôm đó anh ở quán nhậu, một mình uống đến say khướt. Trong lúc mơ hồ, anh đã gọi cho em. Và rồi anh khóc như một đứa trẻ khi thấy em. Mọi nhung nhớ về em bấy lâu nay. Những giọt nước mắt bất lực cứ lăn dài. Một lần sau cuối anh muốn em hiểu rằng anh yêu em biết dường nào. Nếu như có thể quay lại thì chắc chắn rằng anh sẽ không bỏ lỡ em, chắc chắn rằng anh sẽ nắm tay em đi đến cuối con đường. Bây giờ mọi thứ đã trở nên quá muộn màng, quá tiếc nuối rồi.

"Xin lỗi em, anh đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, anh thật tệ mà."

"Bây giờ anh nhận ra cũng chưa muộn mà."

Mặc dù anh uống nhiều nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe được câu nói của em.

"Không phải em sắp kết hôn rồi sao?"

Em cười phá lên làm anh không thể ngồi yên được.

"Anh quên rồi à, lớp mình có tới hai đứa tên Hân. Một là em, một là Bảo Hân. Anh chưa kịp nghe đầu đuôi rõ ràng đã vội kết luận. Người kết hôn là Bảo Hân mà, nào phải là em."

Anh như quên cả mọi thứ, bây giờ niềm hạnh phúc như chiếm trọn lấy trái tim anh, anh lại cười như một đứa trẻ:

"Nhưng chẳng phải lúc anh hỏi, em đã bảo em sắp kết hôn nữa. Còn nữa, sao cùng lúc anh biết tin ấy thì em lại cắt đứt liên lạc với anh ?

"Em muốn trêu anh chút thôi, ai ngờ anh tin là thật. Em không liên lạc với anh nữa là muốn để cho anh có thời gian nhìn nhận lại tình cảm của mình, vì em không muốn đơn phương anh nữa. Nhưng không ngờ lại trùng hợp khiến anh hiểu lầm."

Nếu hỏi lúc nào anh thấy vui mừng nhất, vỡ òa nhất thì đúng là thời khắc này. Thế giới trước mắt anh cứ như toàn những ngọn nến màu xanh lam vậy. Anh ôm em và khẽ khàng nói:

"Từ nay, hãy để anh chăm sóc và thương yêu em nhé. Anh yêu em!"

***

Đó là câu chuyện thanh xuân của chúng tôi. Và giờ đây thì mái nhà nhỏ của chúng tôi đã đón thêm một cậu nhóc bụ bẫm nữa rồi. Thật ra trên đời này, bất kể ai cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Quan trọng nhất, bạn phải là người nắm bắt cơ hội và giữ gìn những yêu thương.

Đừng để hạnh phúc đi qua ô cửa nhỏ mới nhận ra mình đã đóng cảnh cửa quá lâu.

Đừng để người mình yêu phải đợi chờ, vì mòn mỏi nào cũng sẽ dần buông xuôi.

Hãy đưa tay ra và bắt lấy hạnh phúc bạn nhé!

© An Nhiên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

back to top