Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thương đến mấy cũng là người dưng

2017-10-15 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Khi được cô gái ấy hỏi cô và anh có mối quan hệ như thế nào, cô biết trả lời sao đây? Người yêu ư? Không phải, anh và cô ấy hiện tại mới là người yêu của nhau, cô chắc không có chút tư cách xen giữa. Cô lẳng lặng đáp trả hai chữ “người quen”.

***

Thương đến mấy cũng là người dưng

Cô vẫn nhớ như in mùa xuân năm ấy, nhớ ngày đầu tiên hai người hò hẹn bên nhau trong một góc công viên thành phố. Nhớ cái nắm tay vô thức cùng nụ cười anh, ánh mắt hiền hòa ấy, những cử chỉ nhẹ nhàng như đã dần làm ấm lên trái tim băng giá măng đầy vết xước của cô; nhớ lời hẹn thề cô sẽ là cô dâu, còn anh sẽ là chú rể trong đám cưới của hai người sau này…

Những ngày đầu quen nhau, cô không nghĩ mình có thể trở nên thân thiết, thậm chí trở thành cô gái mà người đàn ông cách cô một cái màn hình điện thoại ấy yêu thương và cưng chiều hết mực. Ban đầu, hình dung của cô về người đàn ông đó chỉ là một người xa lạ - lạ mặt, lạ cả thành phố nơi hai người sinh sống.

Người ta vẫn thường nói có duyên mới gặp, có nợ mới yêu. Có lẽ duyên phận đã sắp xếp cho hai người có thể được ở bên nhau. Lần đầu tiên cô nghe được giọng nói trầm ấm ấy là trong đêm giao thừa, một số máy lạ hiện trên màn hình, cô trả lời điện thoại và cảm nhận sự vui tươi cùng giọng nói ấm áp trong lời chúc mừng năm mới của anh. Cô và anh quyết định hẹn hò với nhau. Khi ở bên anh, cô thực sự cảm thấy hạnh phúc, những muộn phiền, gánh nặng và những uất ức phải chịu từ cuộc sống đã có người chia đôi, sẻ nửa. Khoảng thời gian bên anh, cô được quan tâm, chia sẻ, động viên, an ủi và cưng chiều, anh đáp ứng mọi yêu cầu của cô một cách nhẹ nhàng và thoải mái nhất, cứ thế tình cảm họ ngày càng đong đầy.

Số mệnh dường như lại không để cho họ được hạnh phúc trọn vẹn bên nhau, rồi cũng đến một ngày anh phải đi, trở lại với công việc bộn bề nơi đất khách. Ngày anh đi, chỉ kịp báo với cô một tin nhắn. Lúc ấy, cầm chiếc điện thoại mà chân tay cô run lên. Dòng tin nhắn ngắn ngủi “Mai anh đi rồi” lại khiến cô trở nên ngây dại như thế. Giây phút sau đó, lấy lại tinh thần, cô phóng vội xe đi mua một chiếc vòng đá phong thủy rồi nhấc điện thoại hẹn gặp anh nơi góc công viên ấy. Hai người ngồi cạnh nhau bên bờ hồ, không gian bỗng chốc yên ắng hẳn đi, không ai nói bất cứ lời nào. Bất chợt cô nắm lấy tay anh, đeo vào đó chiếc vòng tay với mong muốn rằng nó sẽ đem lại may mắn cho anh. Đó cũng là món quà kỉ niệm cô dành cho anh trước khi chia ly, mong rằng mỗi khi nhìn nó anh sẽ nhớ đến cô. Khoảng thời gian bên nhau chưa được bao lâu, trong giấy phút chia xa ấy, cô vẫn hy vọng anh sẽ ghi nhớ khoảng thời gian họ bên nhau, ghi nhớ những lời ước hẹn của cả hai và có thể khắc ghi hình ảnh cô thật sâu.

Đến cuối cùng, cũng đâu ai yêu mãi được một người. Sau vài tháng anh đi, sự lạnh nhạt bắt đầu xuất hiện. Anh dường như không còn quan tâm cô nhiều như trước nữa, không còn bận tâm đến những câu chuyện cô kể. Cô lại cứ ngây ngốc tin rằng anh bận, bận làm việc, bận lo toan cuộc sống, bận chuẩn bị tương lai như lời anh nói. Nhưng không, đâu ai biết được anh khi ấy lại đang quen người con gái khác mà cho đến mãi sau này cô mới nhận ra một cách đau đớn. Anh quen cô ấy chỉ sau vài tháng đi xa, cũng quan tâm, nâng niu và hứa hẹn với cô ấy bao điều như anh từng làm với cô.

Cô khác anh, vẫn cứ yêu, cứ ngốc nghếch chờ đợi người đàn ông bao lần khiến nước mắt cô rơi vì những vô tâm gian dối ấy. Mãi cho đến mùa xuân năm sau đó, ngày anh sắp về, cô mới biết được tin như sét đánh ngang tai ấy: Anh quen cô ấy, anh và cô ấy yêu thương nhau say đắm, anh cũng để cô gái ấy vì anh mà hy sinh, mà đau lòng, mà mất mát, mà bỏ rơi đứa con chưa tròn tháng còn trong bụng mẹ. Những câu chuyện ấy không ai khác lại được chính người con gái ấy kể cho cô.

Thương đến mấy cũng là người dưng

Anh, người đàn ông cô đã quen biết và yêu thương suốt thời gian qua, hay là người con gái đang kể cho cô nghe về những đau khổ mất mát chỉ cách một cái màn hình điện thoại này?

Khi được cô gái ấy hỏi cô và anh có mối quan hệ như thế nào, cô biết trả lời sao đây? Người yêu ư? Không phải, anh và cô ấy hiện tại mới là người yêu của nhau, cô chắc không có chút tư cách xen giữa. Cô lẳng lặng đáp trả hai chữ “người quen”. Cô gái ấy vẫn tiếp tục kể với cô những gì cô ấy phải chịu đựng khi yêu người đàn ông này, kể rằng cô phải hy sinh, phải đánh đổi bao nhiêu để có được tình yêu ấy nhưng cuối cùng lại nhận được hai từ chia tay đắng chát.

Và khi anh thực sự quay về, cô mang chuyện ấy ra nói rõ ràng với anh. Anh trốn tránh, phủ nhận, đổ lỗi tại cô gái đó quá yêu anh nên làm càn, đem chuyện không có thật kể với cô. Sau đó, không có sau đó, một tháng không gặp nhau, anh lại trở về thành phố của anh. Điều làm cô thất vọng hơn chính là không lâu sau khi anh đi, anh và cô gái đó đã quay lại với nhau.

Cô cảm thấy mình như con rối trong câu chuyện của ba người vậy. Cứ ngây người trước màn hình điện thoại với đoạn tin nhắn mà cô gái ấy gửi cho cô, trong đầu rối như tơ vò, cô vùng vẫy thoát khỏi những thứ cảm xúc và hình ảnh lộn xộn trong đầu, cảm nhận có giọt gì ấm nóng nhẹ vuốt ve đôi má tiều tụy, nước mắt cô đã rơi từ bao giờ. Và cứ thế, người cô rung lên từng hồi, từng hồi theo tiếng nấc nghẹn ngào.

Anh cuối cùng vẫn là không cần cô, vẫn là chọn ở bên người con gái đó. Nghĩ đến đây, cô khẽ nhắm đôi mắt mang đầy tuyệt vọng rồi nở một nụ cười với dòng chữ vụt thoáng qua trong đầu “Chúc hai người hạnh phúc. Chúc anh hạnh phúc, gã đàn ông tệ bạc”.

© Thiên Di – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top