Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 6 về, anh còn nhớ hay quên?

2016-06-08 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Hẳn là anh đã quên, nếu anh không quên sao anh đi mãi vẫn chưa thấy về. Hai năm qua cô không ngừng nghĩ về anh, nghĩ về những gì anh nói trước khi đi. Anh nói anh nợ cô đời này. Đúng, là anh nợ cô. Nợ cô ba năm bên nhau, nợ cô một đời hạnh phúc, nợ cô những tình yêu và tin tưởng cô đã gửi gắm cho anh hết lòng. Còn cô, cô cũng nợ anh ba năm thanh xuân, nợ anh những ân cần và yêu thương anh đã trao cho cô. Suy cho cùng, cô đau đớn, cô tiếc nuối, cô không đành lòng, nhưng cô cũng không hề thiệt thòi gì cả.

***

Trên đời này cái gì cũng có, chính là không có “nếu như”…

Cô ngồi nơi góc quán quen thuộc nhâm nhi tách cà phê ưa thích, không gian quán nhỏ bó trọn lòng người trong những bản nhạc buồn da diết. Cô lẳng lặng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, mọi thứ vẫn vậy. Căn gác lửng bé xíu của một ngôi nhà nhìn xuống đường, con đường không mấy tấp nập xô bồ, dòng người đi về thư thả. Gốc bằng lăng mùa này ra hoa tím rực nổi bật góc phố, phía xa xa vẫn có vài hang phượng vĩ trỗ hoa sáng chói. Mọi thứ chẳng đổi thay. Có chăng, là cô chỉ ngồi một mình. Có chăng, mỗi lần đến đây cô không cười nhiều như trước và có chăng lòng cô không còn bình yên nữa.

Thời gian chẳng chờ đợi một ai, đã hai năm kể từ ngày cô và anh không còn đi cạnh nhau nữa, cô những tưởng như chỉ mới hôm qua thôi. Tháng 6 về rồi đó anh, bằng lăng nở rộ từng con đường, từng góc phố khi xưa ta chung lối, cả phượng cả điệp vàng cũng hồn nhiên khoe sắc vàng rực các con đường. Tháng 6 về rồi anh ở đâu, sao cô chờ hoài qua hai mùa bằng lăng vẫn không chờ được anh.

Tháng 6 về, anh còn nhớ hay quên?

Anh còn nhớ hay anh đã quên, những ngày đầu gặp nhau. Cô và anh cùng là sinh viên xa nhà đi học tại nơi đất khách quê người, bao bỡ ngờ lần đầu xa quên. Những ngày tháng nghèo khổ của sinh viên đi học, đi làm thêm, làm tình nguyện cùng nhau cùng nhau vẽ ra viễn cảnh tương lai xa xôi mà tươi đẹp, không muộn phiền không toan tính, chỉ là cùng nhau hướng về phía trước.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa bắt đầu nặng hạt dần, người ta đi về trên phố thưa thớt vội vã hơn. Bất chợt kỉ niệm của anh và cô lại trở về nhưng một cuốn phim trước mắt. Cũng một ngày trời mưa rả rích như vậy nhiều năm trước, cô và anh tay trong tay trên những con đường đầy cánh hoa bị mưa là rơi rụng. Họ đã không biết cùng nhau đi qua biết bao nhiêu cơn mưa như vậy để rồi đến một ngày cũng trong cơn mưa cô khóc nấc khi nghe lời chia tay anh nói. Anh sắp đi xa và chia tay để cả hai không ai phải đợi ai. Tiếng mưa át tiếng nấc của cô, còn anh thì quay lưng bước đi để mình cô đứng lặng trong cơn mưa chiều rơi không ngớt. Họ chia tay như vậy, chớp nhoáng, đơn phương một phía từ anh, cô không hỏi, anh không giải thích chỉ vậy im lặng mà vô vọng. Cho đến một ngày giữa cái nắng chói chang tháng 6, cô nhận ra đã không còn anh đi bên cạnh nữa rồi.

Thì ra tình yêu khó khăn đến vậy, có lúc yêu nhau như cả thế giới chỉ có ta và người ấy. Cơm ăn không đủ no mà yêu nhau hạt gạo còn cắn làm đôi được. Một người bị ngã xe, người kia còn thấy đau hơn. Một người bị ốm, người kia đứng thôi chân đã run cầm cập vì sợ. Vậy mà, đến một ngày, nắng vẫn chói chang, trời vẫn trong xanh, nhưng cô không còn cười nhiều như thế nữa. Anh cũng đã biết thờ ơ và vô tâm. Họ dù có thay đổi như thế nào trong cuộc đời cũng chẳng còn là mối bận tâm của người kia nữa.

Tháng 6 về, anh còn nhớ hay quên?

Còn nhớ không anh, những ngày cô sốt cao, ngất lên tục, là ai đã chân trần cõng cô gần 3km trong màn đêm đen kịt đưa cô đến bệnh viện, nắm tay cô ngày đêm, không rời mắt bên giường bệnh mặc cô khuyên nhủ anh nghỉ ngơi. Còn nhớ không anh, những ngày thi cử vật vã với sách vở, anh đạp xe đến phòng trọ cô đưa cho cô túi đồ ăn vặt nhìn cô ăn xong mới về chỉ để chắc chắn cô không bỏ bữa vì thi cử. Anh có chút nào từng nghĩ về những giây phút ấy, khi những ngày cuối tháng của sinh viên chỉ ăn cơm rau với đậu phụ mà ai nói với cô rằng được ăn với nhau, được ăn cơm cô nấu đã là hạnh phúc nhất của anh?

Hẳn là anh đã quên, nếu anh không quên sao anh đi mãi vẫn chưa thấy về. Hai năm qua cô không ngừng nghĩ về anh, nghĩ về những gì anh nói trước khi đi. Anh nói anh nợ cô đời này. Đúng, là anh nợ cô. Nợ cô ba năm bên nhau, nợ cô một đời hạnh phúc, nợ cô những tình yêu và tin tưởng cô đã gửi gắm cho anh hết lòng. Còn cô, cô cũng nợ anh ba năm thanh xuân, nợ anh những ân cần và yêu thương anh đã trao cho cô. Suy cho cùng, cô đau đớn, cô tiếc nuối, cô không đành lòng, nhưng cô cũng không hề thiệt thòi gì cả.

Bởi lẽ nếu như ngày đó anh nói chia tay, anh nói đi xa, nếu cô một lần cố gắng, một lần níu kéo, một lần tự gọi cho anh gặp anh hay nói sẽ chờ anh thì bây giờ cô đâu phải canh cánh trong lòng hoặc có chăng họ vẫn có thể hạnh phúc với nhau dù khoảng cách địa lí. Nếu như cô ngày đó biết trân trọng anh hơn, thấu hiểu và biết sẻ chia với những trách nhiệm với gia đình và xã hội mà anh đang mang thì có lẽ cô đã không dễ dàng buông tay như vậy. Hoặc nếu chỉ một lần cô chạy lại ôm anh trong cơn mưa nặng hạt đó dù quyết định của anh có là gì thì cô cũng có thể buông bỏ được gánh nặng trong lòng này xuống. Tiếc là trên đời này cái gì cũng có, chính là không có “nếu như”…

Sau cùng, anh à! Em chỉ còn một điều duy nhất để nói với anh, chúng ta không ai nợ ai nữa, em sẽ thôi không chờ anh nữa. Em đã buông tay thì cũng nên buông bỏ rồi. Lời hứa của anh về một đời hạnh phúc, em sẽ giữ lại cho riêng mình.

© Chênh Vênh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top