Mình yêu nhau được không anh?
2017-07-06 01:30
Tác giả:
“Mình yêu nhau được không anh?”. Đó là một câu thoại trong một bộ phim tôi đã xem hay trong một bài blog nào đó tôi đã đọc. Không rõ nữa, chỉ biết là tôi ấn tượng bởi vì tâm trạng của cô gái ấy bỗng chốc mãnh liệt trong một buổi chiều tà có chút buồn dịu và mông lung.
Cô gái tựa đầu vào khung cửa, mái tóc lơ thơ trên gương mặt và sóng sánh chằng chịt cảm xúc dành cho ai đó - một tình yêu e ấp và đơn độc. Giống như cuộc phiêu lưu không có bản đồ vậy, nhiều ngả đường nhưng trái tim chỉ nhắm tới đích con đường duy nhất - nơi có một trái tim khác nhịp đập.
Chàng trai cũng dần quen với “hình nộm nàng Bạch Tuyết” lúc nào cũng đứng từ xa nhìn anh và anh ước, sẽ có ngày vẽ được khuôn mặt thật của cô gái. Vào đúng một ngày không hẹn trước, cô lấy hết can đảm để quyết định gặp anh trong bộ dạng thật xinh đẹp, tất nhiên là kèm thêm lớp phấn trang điểm dày cộm che đi vết sẹo. Hai người gặp nhau rất vui vẻ và ấm áp trong dãy đèn sáng rực, đầy lãng mạn. Rồi ước nguyện anh cũng thành sự thật, chàng nhìn cô ngại ngùng và vẽ cô gái bằng tất cả chân thành. Vẽ xong, anh đưa bức chân dung cho cô gái. Ngay lúc nhìn thấy chân dung mình, cô gái lập tức bước nhanh vào nhà vệ sinh tẩy trang, tẩn mẩn nhìn khuôn mặt với vết sẹo quen thuộc trên gò má. Trong đoạn cuối phim đó, cô hơi rụt rè ngước nhìn chàng trai và chìa ra mảnh giấy “Hãy vẽ tôi lại lần nữa nhé!”.
“Thật ra, tôi sẽ đi du học vào tháng tới. Có vài thứ tôi muốn vẽ trước khi ra đi. Nếu có cơ hội, tôi nghĩ tôi có thể vẽ thật đẹp. Tôi thật sự nghĩ là mình có thể vẽ rất đẹp”.
Mắt cô gái ngấn nước nhưng vẫn nhìn anh dịu dàng:
“Tôi cũng biết điều đó. Anh muốn vẽ tôi, nhưng đã không được như anh mong đợi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã nói ra như thế. Nhưng… tôi không muốn nghe thêm nữa. Nếu không… sẽ mất mát thêm nhiều nữa.”
Rồi, cô bước tới đặt chiếc đầu hình nộm lên đầu anh, nước mắt lem dài:
“Tạm biệt”.
Điều tôi thích nhất ở cô, là đẩy lùi mặc cảm và đối diện với chàng trai mình yêu bằng gương mặt thật. Người ta nói, khi nhìn người yêu của mình thì đừng nhìn bằng gương, hãy nhìn bằng trái tim của mình. Đoạn kết mở ấy, hấp dẫn liên tưởng trong tôi.
Tình cảm là một thứ thật sự màu nhiệm, sự yêu thương khởi điểm từ một người thì cũng ngọt ngào và đủ vị không kém nhưng vì yêu một mình nên thiếu cái nắm tay đi hết con đường đời phía trước. Nếu một ngày, tôi là nhân vật phải nói “Mình yêu nhau được không anh?” thì tôi không mong nhận được câu trả lời. Nhưng tôi sẽ như cô gái ấy, can đảm một lần. Dù là đồng ý hay không đồng ý, đó cũng chỉ là một câu nói thoát ra từ cửa miệng và lúc nào cũng có quyền đổi thay. Để con tim lặng lẽ thuộc về nhau, gắn kết hồn nhiên và cấu kiện bền chặt cùng nhau đến khi hết duyên, cạn nợ… được không anh?
© Chuông Mây – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.
Tuổi thơ và Ngoại
Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.