Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em mạnh mẽ nhưng cũng cần được chở che

2017-12-03 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Nhưng em sợ lắm anh ơi! Sợ một ngày nào đó vì bản tính của mình mà em mất đi những gì đang có trong hiện tại, nhất là anh!

***


Những ngày nắng hanh hao, thi thoảng có một vài cơn mưa rào như thế này, em lại muốn được ở bên anh biết bao. Ai đó từng nói, khi nhìn say đắm bóng dáng một người từ phía xa, tức là bạn đang nhìn theo "nỗi nhớ" của chính mình. Ờ, thì ra nỗi nhớ có hình thù của anh. Mỗi ngày, quẩn quanh góc phòng, em lại từng chút - từng chút một gặm nhấm nỗi nhớ của chính mình. Mỗi ngày, em nhấn chìm bản thân trong chút vụn vặt con gái ấy mà chẳng hề biết, em đã dành quá nhiều thời gian và tâm sức vào nó rồi... Nhưng rồi em lại cuộn tròn nỗi nhớ ấy giữ cho riêng mình thôi, không muốn chia sẻ thậm chí là với anh.

Mọi người nói em là một cô gái mạnh mẽ! Nhưng có vẻ, đôi khi, mạnh mẽ quá mức lại trở thành điểm yếu của chính em. Bởi mỗi khi vấp ngã, em sẽ cố gồng mình lên chịu đau, và chỉ một mình em biết, một mình em hiểu mà lặng lẽ tổn thương.

Anh thường trách em chẳng bao giờ chia sẻ với anh những khó khăn, rắc rối mà cứ thích ôm vào người như báu vật thế làm gì. Em chỉ cười trừ. Nhưng không phải đâu anh, không phải em tự cho mình là đúng, tự cho mình khôn ngoan, tự cho mình có khả năng giải quyết, chỉ là em không thích là gánh nặng của ai hết, kể cả anh... Em bướng bỉnh, em biết! Em lì lợm, em biết! Em khó chiều, em biết! Bản tính là cái trời cho rồi, em biết làm sao đây?

Thi thoảng xem một vài bộ phim tình cảm, thấy cảnh cô gái khóc sướt mướt, gục đầu vào anh bạn trai mà khóc. Anh bạn trai kiên trì vuốt tóc: "Ngoan, anh thương!". Khá lâu sau đó, cô gái vẫn khóc. Những lúc như thế, em lại chạnh lòng anh ạ! Em ghen tị quá. Yêu nhau, em đã bao giờ rơi nước mắt trước mặt anh đâu? Em đã bao giờ được gục đầu vào vai anh mà khóc như bao nhiêu người khác đâu! Em vẫn nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy em khóc, lúc đó vô thức nước cứ trào ra không nén được, nhưng chỉ vài giây sau, em nhìn anh, nhìn mọi người, em cười. Cứ như trước đó chưa hề có chuyện gì xảy đến. Gia đình em gặp chuyện, em trở về và ra đi mang trong lòng bao nỗi buồn đau nhưng em vẫn cười tươi tạm biệt khi anh ở sân bay. Em có khóc, có yếu đuối, nhưng trong chốc lát, em tự vượt qua mà chẳng bao giờ cần đến anh chở che, an ủi. Em tự học cách làm một cô gái lạc quan, tự học cách đứng lên một mình, tự học cách làm bản thân phấn chấn, tự mạnh mẽ theo cách của em...


Nhưng em sợ lắm anh ơi! Sợ một ngày nào đó vì bản tính của mình mà em mất đi những gì đang có trong hiện tại, nhất là anh! Bản năng của một người đàn ông là che chở, bảo vệ - vậy mà hình như em vô tình cướp đi chức năng ấy. Không, em không cướp, chỉ là em không cho anh cơ hội ấy lần nào. Em cứ mãi gồng mình hết sức, xù lông lên bảo vệ bản thân, tự tạo khoảng cách với thế giới bên ngoài. Một kiểu nào đấy cứ như tự xây cho mình một không gian kiên cố rồi một mình loay hoay trong đó, ngày ngày tự mình hoàn thành mọi việc, không cần một ai cả.

Em ước mình giống như nhỏ bạn - ra đường vấp đá bong gân cũng sẽ làm ầm khóc mếu máo với anh người yêu, em ước mình giống chị gái - dầu ăn bắn vào người sẽ chạy quanh cái bếp làm nũng với anh rể... Vậy đó anh, đôi khi em ước mình yếu đuối đi một tí, nhu nhược đi một tí, mềm yếu đi một tí, để có thể nép vào lồng ngực anh mà lo lắng, mà phập phồng.

Em ước mình không mạnh mẽ như chính em bây giờ! Nhưng, chỉ là đôi lúc thôi để anh thấy - em tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn luôn cần được anh chở che.

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top