Đau đớn nhất là không thể buông bỏ được người mình thương
2018-06-27 01:28
Tác giả:
Cơn mưa về ngang qua ô cửa sổ, đã bao lâu rồi kể từ cái ngày đặt biệt ấy, em vẫn ngồi ở khung cửa sổ này nhưng trong lòng không hoài gợn sóng. Đó là ngày anh nói muốn rời xa em, chẳng muốn cùng em bước tiếp trên đoạn đường này nữa. Em những tưởng mình sẽ thật sự mạnh mẽ, rắn rỏi tiễn anh đi trên con đường mới. Nhưng nước mắt em rơi không kiểm soát, trời cuối đông se lạnh mà nước mắt càng lạnh hơn. Em không còn đủ sức để nói với anh suy nghĩ của em lúc này nữa rồi, em không còn đủ tỉnh táo để nói rõ ràng, để níu giữ hay chỉ đơn giản là lời chào tạm biệt, em không đủ sức. Anh cứ thế mà rời đi, mang theo tất cả sức sống của em rồi.
Người ta hay nói thời gian là liều thuốc tuyệt vời cho vết thương tinh thần. Khi mà thời gian cứ trôi đi và cuốn theo chút nỗi nhớ của em đi mất. Mùa hè đến, nắng làm say cả một khoảng trời, chẳng còn cái lạnh của Sài Gòn hanh hao ngày ấy, em cũng thôi nghĩ nhiều về anh, thôi nhớ đến rõ mồn một cái nụ cười, cái dáng đi ấy. Em có thể tự mình dạo chơi trên những con đường quen thuộc, đi ngang qua góc phố thân thương, nhìn nắng nhuộm vàng thành phố từ ghế bên trái của một chuyến xe buýt. Những vụn vặt khi xưa rồi cũng dần tan biến, bóng tối chập chờn bao phủ ấy vậy mà em đã không còn ngồi thơ thẩn, nghĩ về một cái lang cang thân thuộc nào đó giữa lòng thành phố nữa rồi.
Buổi chiều cuối tuần cũng không có gì chuyển biến, mọi thứ vẫn cứ thế mà nhộn nhịp, em vẫn cứ thế mà dạo quanh những chỗ quen thuộc. Em gặp lại anh, gặp lại ánh nhìn thân quen ngày nào. Sao đột ngột quá, em chưa kịp định hình được trạng thái cảm xúc của mình nên có bây giờ là gì? Em nên chào anh như một người bạn cũ, hay cứ lạnh mặt bước tiếp như chưa từng quen biết, em phải làm sao đây? Thành phố này có rộng lớn quá không khi chỉ quay lưng đi là lạc mất nhau mãi mãi, có nhỏ bé quá không khi thoáng chút đã gặp lại người đã từng là trạm dừng tình yêu của mình.
Anh vẫn thế, vẫn chiếc áo sơ mi màu đen yêu thích, vẫn chiếc kính nhỏ nhắn ưa nhìn,… mọi thứ về anh bỗng dưng hiện rõ trong tâm trí em. Vì sao thế? Có lẽ nào anh vẫn chưa biến mất thực sự khỏi kí ức của em, vẫn còn đó trong ngăn kéo, chỉ cần có chìa khóa, mọi thứ dường như chỉ mới là ngày hôm qua. Tiếng còi xe làm em giật bắn mình, lúng túng vài giây rồi vẫn khuôn mặt nghiêm nghị ấy, em bước tiếp, bước thật vững chãi về phía anh, môi nhẹ mỉm cười và gật đầu rồi lướt qua anh. Rồi tất cả trở về với trạng thái bình thường, em chợt thở phào dừng chân lại. Em quay đầu lại phía đằng sau như mong mỏi điều gì đó, em thấy anh vẫn đứng đấy không quay đầu lại, không bước tiếp cứ thế mà trầm ngâm. Rồi em sợ, sợ anh quay lại bất cứ lúc nào, sợ anh nhìn thấy ánh nhìn của em lúc này, nên thôi em vội lướt đi theo dòng người tấp nập.
Em vừa chạy vừa thở gấp gáp, ánh nắng chiều phả vào mặt nóng ran còn chói cả mắt. Em cứ thế mà chạy, nắng làm khóe mắt em ráo rỏi, nhưng bước chân sao nặng nề đến thế. Đến bây giờ thì em đã thực sự rời đi, rời khỏi nơi mà em luôn nghĩ nó thuộc về anh. Ngày đấy là một ngày mùa đông, anh rời đi còn em thì ở lại cho đến ngày mùa hè tiếp theo em mới chấp nhận buông tay, chấp nhận rằng thế giới của em không còn anh nữa.
Thời điểm mà chúng ta rời bỏ nhau cũng chính là thời điểm những mối quan hệ được đổi tên, được thay thế và được lựa chọn. Sau chia tay sẽ rất đau, nhưng có lẽ nỗi đau lớn nhất chính là không buông bỏ được người mình thương.
Vết xước ấy bây giờ như đã có thuốc chữa. Em của ngày hôm nay biết chấp nhận rồi, chấp nhận nhìn thẳng vào hiện thực và quyết định dứt khoát hơn. Em của ngày hôm nay không còn nghĩ nhiều về anh nữa, không còn những lời trách cứ cay độc của một đứa con gái nữa. Em của ngày hôm nay sẽ xem đó là một kỉ niệm mà mãi vẫn không muốn chạm vào dù chỉ một lần. Có lẽ sau chia tay chúng ta không thể làm bạn và tình bạn ấy thực sự không tồn tại bởi vì cả hai không thực sự dũng cảm đến mức làm đau người còn lại anh nhỉ! Khi mà ý nghĩ trở nên thông suốt rồi thì hành động cũng trở nên sáng suốt hơn. Và cứ thế cơn mưa cuối ngày cũng đến, tí tách bên cửa sổ, em nằm nghe mưa hát về một khoảng trời mới.
© Ngân Trương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em