Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu là thanh xuân của tôi nhưng tôi không phải là thanh xuân của cậu

2018-11-14 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Thanh xuân đi qua chẳng thể nào trở lại, cô cũng không hối hận về những gì mình đã nói với anh ngày hôm đó. Chỉ là nếu Doremon có thật và cho cô mượn cỗ máy xuyên về quá khứ,thì cô sẽ chắc chắn quay về thời khắc năm mười bảy tuổi. Không chắc có thể khiến cho anh thích cô, nhưng cô sẽ quay lại thời khắc ấy để tự tin nói chuyện với anh, để can đảm nói ra ba từ "em thích anh" dẫu chẳng được đáp đền.

***

blog radio, Cậu là thanh xuân của tôi nhưng tôi không phải là thanh xuân của cậu

Nghẹn ngào mãi cô mới có thể nói ra ba từ "Em thích anh". Chỉ ba từ ấy thôi cũng đủ để cô cảm thấy tim mình đập loạn xạ và lồng ngực dường như có một thứ vô hình nào đó đè nén đến khó thở. Nhưng đáp lại tất cả, anh chẳng nói gì, chỉ dần dần biến mất vào không trung vô tận như hình ảnh của Gin trong bộ phim "Lạc vào khu rừng đom đóm". Lúc ấy cô đã thấu hiểu nhường nào cảm giác của Hotaru khi phải tận mắt chứng kiến người mình yêu dần dần biến mất trong vô vọng. Lúc này, bản thân cô cũng đang vô vọng với giấc mơ của chính mình.

Ánh nắng chiều của Tokyo xuyên qua khung cửa sổ làm cô nheo mắt và bừng tỉnh, khi đã bình tĩnh trở lại, mới nhận ra là mình đã ngủ quên trên lớp, giấc mơ ấy vẫn là giấc mơ mà cô thường mơ thấy. Hình ảnh anh dần dần tan biến, giọt nước mắt rơi xuống trang sách làm nhòe đi dòng chữ đang viết dở, sững người nhận ra mình đã khóc trong giấc mơ tự lúc nào không hay? Thẫn người cô lặng nhìn ra khung cửa sổ.

Chà! Nắng Tokyo đẹp quá, đã mấy năm rồi mà cô vẫn bị mê mẩn bởi ánh nắng ấy, cái nắng mà dù có là bốn mươi độ thì vẫn không khiến con người ta cảm thấy khó chịu được. Khẽ lấy tay quẹt đi nước mắt còn vương trên mi, cô thở dài và thu dọn sách vở ra về. Đạp xe giữa những con phố ở Tokyo là điều luôn khiến cô thích thú. Cô luôn chọn cho mình một góc nhỏ để quan sát mọi thứ xung quanh, dòng người náo nhiệt, những phương tiện đang di chuyển trên đường. Tuy bản thân vẫn không khỏi cảm thấy lạc lõng giữa chốn xa xứ nhưng những lúc như vậy cô cảm thấy lòng rất bình yên giữa bộn bề cuộc sống.

Đã ba năm rồi kể từ ngày sang Nhật, cô đã luôn ngồi tại nơi đây để giành cho mình những phút giây tĩnh lặng. Lúc này đây cô thấy nhớ anh vô cùng. Anh Đào, loài hoa cả cô và anh đều thích vẫn bay lướt thướt trong những làn gió nhẹ, cảnh vật ngỡ như một bức tranh thiên sứ đầy màu sắc giữa lòng Tokyo, nhưng hôm nay tâm trạng cô lại rất tệ, chẳng thể nào vui được. Cô chợt nhớ đến câu thơ của Xuân Diệu hồi được học ở cấp ba: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Ngẫm lại thấy đúng thật, nhà thơ họ quả là những người chơi chữ, lời lẽ bay bổng nhưng vẫn rất đúng và thực tế.

Anh chuyển vào lớp cô đầu năm lớp mười một. Hình ảnh của chàng trai với nụ cười tỏa nắng, ánh mắt đượm buồn ấy đã khiến tim cô như ngừng đập. Là đứa con gái không tin lắm vào mấy chuyện tình yêu sét đánh như lũ bạn thường nói, nhưng quả thật ngay từ giây phút anh bước chân vào lớp, cô đã nguyện dõi theo anh từng ngày. Cô và anh như hai đường thẳng song song mãi chẳng thể nào chạm tới. Anh ngồi đầu còn cô thì cuối lớp. Người ta bảo rằng chàng trai đi cùng bạn năm mười bảy tuổi sẽ chẳng thể nào đi cùng bạn đến cuối cuộc đời. Phải, nhưng đến cả cơ hội được đi cùng anh cũng chẳng thể nào có được.

Có lẽ vì anh hơn một tuổi nên cái gì anh cũng biết, anh giỏi kể cả về học tập lẫn nghệ thuật, những tài lẻ như đánh đàn thổi sáo của anh cũng đã đủ khiến cho trái tim của bao cô gái rung động. Nhiều lúc nghe anh đàn, cô quên đi tất cả mọi muộn phiền, khó khăn. Giá mà ngày ấy anh hiểu, với cô anh quan trọng đến nhường nào.

Thời gian vốn chẳng đợi ai bao giờ, ba năm cấp ba trôi đi quá nhanh như giấc mơ. Thanh xuân học đường của cô có thể gói trọn trong hai chữ "tẻ nhạt" với bao người khác, nhưng với cô kể từ giấy phút anh xuất hiện thế giới của cô đã thay đổi đi rất nhiều. Chỉ là những lúc đứng từ trên tầng nhìn anh đã cầu cùng các bạn, là những lúc nằm ngục trên bàn nhìn anh học bài, là những khi nhìn bóng anh khuất hẳn phía cổng trường rồi cô mới lặng lẽ ra về. Anh ngày ấy chính là mặt trời ấm áp trong lòng cô.

blog radio, Cậu là thanh xuân của tôi nhưng tôi không phải là thanh xuân của cậu

Hôm chia tay nhau, cô đã rất buồn vì từ giờ sẽ không được nhìn thấy anh nữa. Khi mọi người kí tên vào áo cho nhau, chắc cô đã phải dùng đến cả tấn dũng cảm mới dám lại gần anh. "Anh cho em kí tên nhé?" Giây phút anh quay người lại khẽ cười mỉm và gật đầu là giây phút khiến tim cô như ngừng đập, nhưng cuối cùng cô lại chẳng thể bình tĩnh mà kí tên lên áo anh, chỉ để lại ba dấu chấm. Ba dấu chấm ấy là cả một nỗi niềm riêng cô dấu kín mà chẳng thể nói ra, là bao nhiêu tủi hờn của một đứa con gái mới lớn đi đơn phương kẻ khác. Và kẻ ấy lại chẳng biết cô là ai? Anh cũng kí tên lên áo cho cô, chiếc áo ấy cô vẫn luôn mang theo bên mình, cái tên Xuân Thanh ấy có lẽ cả đời cô cũng chẳng thể nào quên. khẽ mỉm cười cô thấy ngày ấy mình thật ngốc xít.

Sau khi ra trường, anh thi đỗ vào đại học mà mình mong muốn, còn cô vốn không phải là một cô gái thông minh học giỏi nhưng lại có niềm yêu thích tiếng Nhật nên đã quyết định đi du học. Cô muốn trở thành một nhà văn, với cô đó chính là động lực lớn nhất khi không còn được nhìn thấy anh hàng ngày nữa.

Cho đến bây giờ cô vẫn cảm thấy quyết định của mình năm xưa là đúng. Ai đó đã từng nói “Người ta sẽ chỉ mất một thời gian để hối hận về những điều mình đã làm. Nhưng sẽ mất cả đời để hối hận về những điều mình không dám làm". Ngay trước ngày đi Nhật, cô đã quyết tâm bỏ qua cái gọi là xấu hổ của một đứa con gái để nói lên tâm sự của mình với anh. Lúc ấy chẳng hiểu sao cô bình tĩnh đến lạ thường, phải chăng những lời đó, câu nói "Em thích anh" cô đã chuẩn bị cả hàng thế kỉ để nói ra mới có thể nói trôi chảy như vậy. Đầu máy bên kia vẫn chỉ là sự im lặng đến ngột thở, cô cảm nhận trong đó sự ngập ngừng của anh. Một vài phút sau anh mới khẽ lên tiếng, nhưng câu nói của anh đủ để làm tan nát trái tim cô: Anh xin lỗi, anh chưa nhớ ra được em là ai?

Lúc ấy cô không xấu hổ, không cảm thấy giận anh, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và nghĩ "anh ấy không nhớ mình là ai cũng phải thôi". Nhưng giá như anh nói "anh không thích em" có lẽ cô sẽ được an ủi phần nào vì vốn đã biết đáp án, nhưng anh nói anh không nhớ ra cô là ai trong lớp thì có lẽ đó chính là tổn thương lớn nhất với một đứa con gái ngốc như cô. Bầu không khí yên tĩnh đến khó chịu, có lẽ một giây phút nào đó chị dẫn chương trình đã hiểu thấu câu chuyện và như để an ủi cô, chị ấy đã cố gợi lại một vài điều về cô mong rằng người con trai kia sẽ bất chợt mà nhớ ra cô là ai trong lớp. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, cô và anh vốn đã chẳng có bắt đầu mà lại có hồi kết,anh chỉ thở dài nói "anh xin lỗi". Cô không còn biết nói gì hơn chỉ lặng lẽ cúp máy.

blog radio, Cậu là thanh xuân của tôi nhưng tôi không phải là thanh xuân của cậu

Ngày hôm sau cô đáp chuyến bay đi Nhật Bản trong nươc mắt của bố mẹ và các em. Tự dặn lòng mình phải cố gắng học tập thất tốt và quên đi anh. Vậy mà suốt ba năm qua, cô vẫn chẳng thể quên anh.

Thanh xuân đi qua chẳng thể nào trở lại, cô cũng không hối hận về những gì mình đã nói với anh ngày hôm đó. Chỉ là nếu Doremon có thật và cho cô mượn cỗ máy xuyên về quá khứ,thì cô sẽ chắc chắn quay về thời khắc năm mười bảy tuổi. Không chắc có thể khiến cho anh thích cô, nhưng cô sẽ quay lại thời khắc ấy để tự tin nói chuyện với anh, để can đảm nói ra ba từ "em thích anh" dẫu chẳng được đáp đền.

Cô thấy bản thân mình nợ thanh xuân của chính mình một lời xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để theo đuổi tình cảm của chính mình ngày từ những giây phút đầu.Dù hai người chẳng thể đi đến một cái đẹp nhưng chắc chắn cô vẫn sẽ không hối hận vì cô đã thích anh.

"Người mà mình thích ngày đó không thích mình, nhưng tôi vẫn thích mình của ngày đó vì đã thích cậu". Cậu chính là thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi,c hỉ tiếc tôi lại không phải là thanh xuân của cậu.

© Dương Thị Hường – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top