Bao lâu rồi kể từ khi chúng ta gọi nhau là 'người cũ'
2019-03-21 01:30
Tác giả:
Gửi anh, thanh xuân của em!
Em đã từng nghe ở đâu đó câu nói: “Sau này cái gì chúng ta cũng có, chỉ là không có chúng ta!”
Tháng ba về rồi anh à! Mới đó mà dòng thời gian đẩy chúng ta đi xa nhau quá! Bao lâu rồi anh nhỉ? Bao lâu rồi ta không còn nắm tay nhau đi trên hè phố, không gọi trìu mến tên nhau, không còn trao nhau cái ôm ghì chặt khi đông đến? Bao lâu rồi chúng ta đã gọi nhau bằng hai từ “người cũ”?
Không biết anh có khỏe không? Em có rất nhiều thứ không biết muốn hỏi anh nhưng hết lần này đến lần khác viết rồi xóa trong quãng thời gian dài qua!
Hôm nay có người hỏi em về thanh xuân của em như thế nào, em đã không chần chừ trả lời thanh xuân của em chính là anh! Anh là thanh xuân đẹp đẽ và đau thương nhất mà em từng trải qua.
“Cô bé, em định nhìn trộm anh tới khi nào?” Anh nở nụ cười thật tươi chậm rãi ngồi xuống cái ghế tựa màu hồng đối diện em
Em bối rối đến ngập ngừng: "Em, em…em không…”
Anh nghiêng đầu khoanh tay trước ngực nheo mắt nhẹ nhàng hỏi: “Em đói không đi theo anh, trưa rồi còn ngồi ngây ra đó à? Ăn xong mới có sức làm kẻ theo dõi! Haha.”
Anh đứng dậy dứt khoát cầm lấy ba lô của em và bước nhanh ra quán bánh mì trước cổng trường. Thế là từ ngày đó em không còn làm kẻ theo dõi biến thái nữa mà chuyển qua làm cái đuôi nhỏ mỗi khi anh tới trường. Đi đâu anh cũng dẫn theo con nhóc là em và rồi chúng ta yêu nhau lúc nào không biết.
Xuân rồi đến hạ, thu rồi đến đông chúng ta đã bên nhau bình yên như thế. Bao nhiêu năm thanh xuân của em đều cùng chàng trai đó trãi qua. Cũng 5 năm rồi từ ngày tốt nghiệp, sóng gió của cuộc sống và áp lực công việc đã vô tình khiến chúng ta trở thành kí ức thanh xuân của nhau.
© Nguyễn Lê Quỳnh My – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.
Tuổi thơ và Ngoại
Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.