Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh vô tâm như thế em có chán anh không?

2016-12-27 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Anh không thể giống mọi chàng trai khác sẽ chiều chuộng, quà cáp, hay quan tâm em, anh chỉ là một người bản tính cực kì vô tâm, và đang bối rối không biết nên quan tâm em như thế nào. Em vẫn bảo rằng anh vô tâm nên anh đã cố gắng sửa những tính xấu của mình, anh băn khoăn trong mọi cách anh làm. Chính anh cũng tự nhân thấy sự thay đổi của mình sau từng năm, nhưng trong mắt em anh vẫn chỉ như nhích một khoảng cách nhỏ nhoi đến em.

***

Gửi em, người con gái tháng chín!

Em biết không, trên đời này thứ đau lòng nhất không phải sự dài rộng của lòng người, cũng không phải sự cách trở về địa lý xa xôi mà đó chính là sự hiểu lầm và xa cách trong tình yêu.

Đêm nay anh không ngủ được, anh nghĩ mãi về chuyện của hai chúng ta. Ba năm yêu nhau không dài, không ngắn. Mình là mối tình đại học, và đã gắn bó đến tận quãng thời gian này. Thứ sáu tuần nhập học đầu tiên, buổi sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên, ngay sau khoá chính trị là anh đã gặp em. Lúc nghe em chọn biệt danh, anh đã lấy cái tên mà ngay lúc đó anh nghĩ ra được ở trong đầu: Mèo - loài vật anh yêu thích nhất. Và đó cũng chính là cái tên mà sau này hai đứa mình gọi nhau trìu mến.

Trước khi gặp em, lòng anh đã đóng băng vì rất nhiều thứ, chuyện gia đình, chuyện tình cảm. Vốn dĩ nó đã đóng băng từ rất, rất lâu rồi. Nhưng em là người đã làm trái tim anh sống lại. Đã làm cho anh có cảm xúc, thứ cảm xúc của một thằng con trai bình thường.

Em kể với cả thế giới rằng em thích anh. Còn anh vốn dĩ chỉ là một người sống hướng nội, anh luôn thích ôm những bí mật mà chẳng kể với bất cứ ai. Chúng ta nhận lời yêu, anh vẫn nhớ cảm xúc mông lung khi đó, anh bảo em: "Anh không biết cảm xúc này là gì, cũng không rõ có phải vì anh cô đơn không nữa, nhưng mình yêu nhau nhé."

Anh vô tâm như thế em có chán anh không?

Anh vẩn vơ với suy nghĩ rằng thứ tình cảm đó là thương hay thực lòng là yêu, là muốn đền đáp sự đợi chờ của em hay bản thân anh đã không còn lớp băng lạnh giá. Anh đã nghĩ hầu như mọi lúc.

Đó là quãng thời gian đáng nhớ của anh, có lẽ là đẹp nhất. Bao nhiêu kỉ niêm trên Facebook, bao nhiêu ảnh đăng lên, những lần đi ăn ở những nơi chưa bao giờ đến, anh cũng không thể nhớ được hai đứa mình đã đi được bao nhiêu quãng đường ở thủ đô hoa lệ và xô bồ này. Cả một album chung trên Facebook đã đến hơn trăm bức ảnh, toàn hình những món ăn hai đứa đã từng nếm thử, đã đi qua bao ngóc ngách phố phường Hà Nội để tìm những địa chỉ ăn ngon. Thật sự rất, rất rất nhiều kỉ niệm của anh đã gắn liền với em. Anh tự hỏi nếu không có em thì kỉ niệm bốn năm đại học của anh là gì, chắc chỉ là cắm mặt vào chơi game, đọc sách, hay những hành động cứ lặp lại nhàm chán theo một quỹ đạo.

Chúng ta bù trừ, em nhắng nhít, anh lại trầm lặng. Em thích điều lãng mạn ngọt ngào, anh khô khan và sống thực tế. Có lẽ điều duy nhất chúng ta giống nhau là sự tôn trọng tình cảm, và đều coi yêu thương là điều hết mực thiêng liêng. Anh không thể giống mọi chàng trai khác sẽ chiều chuộng, quà cáp, hay quan tâm em, anh chỉ là một người bản tính cực kì vô tâm, và đang bối rối không biết nên quan tâm em như nào. Em vẫn bảo rằng anh vô tâm nên anh đã cố gắng sửa những tính xấu của mình, anh băn khoăn trong mọi cách anh làm. Chính anh cũng tự nhân thấy sự thay đổi của mình sau từng năm, nhưng trong mắt em anh vẫn chỉ như nhích một khoảng cách nhỏ nhoi đến em.

Anh vô tâm như thế em có chán anh không?

6 giờ sáng rồi, còn nhiều điều muốn nói mà ko biết nói như nào được. Còn nhiều điều lắm mà không biết viết từ đâu. Tính anh không được giàu cảm xúc như em, không có tình nghệ thuật, văn chương như em. Những cuộc trò chuyện mà em luôn ríu rít kể chuyện, còn anh chỉ biết lắng nghe. Khi em khóc, chỉ biết ôm em bảo "Muốn kể anh nghe không?", khi em ốm không thể nhắn tin rối rít thăm hỏi hay chạy ngay đến trước em để thăm nom. Anh vốn dĩ chỉ có thể làm xong việc, và tranh thủ lúc rảnh rỗi mua thuốc mang đến.

Lúc em cần anh nhất, anh đã không thể ở nơi đó. Lúc anh và em ở cách xa nhau, khi em nói buồn, anh chỉ biết gõ những dòng lách cách, và nhìn chữ đã xem im lìm.

Em nói thời gian này không muốn gặp anh nữa, muốn tập trung cho những tự do và đam mê của em. Em từ đầu tới cuối luôn chủ động trước, từ chuyện mình yêu đương, đến những câu chuyện vặt, gợi ý đi chơi, còn anh mãi bị động. Có lẽ như thế là không đúng với một người đàn ông cho lắm. Nhưng anh vốn dĩ chỉ muốn chiều theo ý em thôi, và vì anh muốn em được toàn quyền làm những điều em thích thú.

Sáng rồi, anh không thể ngủ nổi. Anh vô tâm, anh không được như những người đàn ông mà em kể.

Nhưng bây giờ thực sự anh rất muốn nhắn “Em muốn ăn gì nào?”

Anh sẽ lại mang bánh sữa đến nhà, đưa em đi ăn sáng. Rồi lại nghe tất tật chuyện trò nơi em. Em, có chán không?

© Jannie – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top