Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tôi là người Việt Nam

2015-09-02 01:00

Tác giả: Đoàn Hòa


blogradio.vn - Đặt chân lên mảnh đất ấy, tôi biết tôi đang đi tìm lại chính mình, tìm lại “cội nguồn” của tình yêu sự sống. Và câu nói đầu tiên của tôi, không phải là thứ tiếng nơi tôi sinh sống, mà là tiếng của quê hương tôi – tiếng Việt gầy guộc thân thương.

***



Nghe bài hát Tôi là người Việt Nam (Ánh Minh).

Ở một nơi xa lạ, đôi mắt tôi hướng về phía dải đất hình chữ S quen thuộc thân thương. Và biết bao lần tôi tự hào khi nói cùng bạn bè bằng thứ tiếng Việt lơ lớ nhưng rành mạch: “Tôi là người Việt Nam”.

Ở đâu đó trong tim tôi, dòng máu nóng ấy vẫn luôn mang dáng dấp của những con người kham khổ. Bắt đầu từ những câu hát ru của mẹ, tôi đã quen dần cái ngọt ngào thân thương ấy.

Mẹ tôi thường kể về chuyện quê hương

Những cánh đồng lúa, những khúc hát ru

Mẹ hát tôi nghe

Đã từ rất lâu rồi

Dường như rất xa xôi

Và tôi nhận ra chưa bao giờ tôi gặp bạn.


Từ những bước đi chập chững đầu đời, ba đã dạy cho tôi trên những con đường đầy tre xanh ngắt. Đến những câu nói đầu tiên, không phải là thứ tiếng nơi tôi sinh sống mà chính là tiếng quê hương tôi – tiếng Việt gầy guộc thân thương.

Từ những câu chuyện của ba và mẹ, chúng tôi biết đến một Việt Nam đầy tình cảm. Những rặng tre xanh soi bóng xuống ao làng mát rượi. Những buổi chiều tha thẩn ngoài bờ đê chơi thả diều đá bóng. Từ những con kênh chiều chiều ra tắm mát. Việt Nam dần trở nên quen thuộc như một người bạn.

Tôi ao ước một lần được về thăm người bạn ấy, được đắm mình trong những trong lành của cơn gió chiều.

Tôi muốn được một lần dang tay ôm trọn những sông những núi ấy vào tim mình.

Tôi yêu cái vẻ đẹp hoang sơ ngọt ngào đầy mê hoặc của Vịnh Hạ Long, yêu từng tiếng gà gáy mỗi sớm mai dậy.

Biết bao tình thương mến ấy vẫn luôn hiện hữu trong tôi. Mỗi lần nói về Việt Nam, tôi lại thấy dòng máu mình như sôi sục. Bởi vì lúc ấy, tôi biết được tôi là ai.

người Việt Nam

Tôi luôn mong mỏi được tìm về cội nguồn


Về ý nghĩa cái tên, màu da của mình

Những làng quê nhỏ, những ngôi đền thiêng liêng nơi tổ tiên tôi phù hộ

Đã từ rất lâu rồi

Dường như rất xa xôi

Nhưng dù đi đến đâu, sinh thành ở nơi nào

Tôi luôn biết rằng một phần của bạn vẫn mãi sâu thẳm trong tim

Việt Nam ơi vẻ đẹp của bạn tiềm ẩn

Từ trong tim tôi mãi là người Việt Nam.


Đặt chân lên mảnh đất ấy, tôi biết tôi đang đi tìm lại chính mình, tìm lại “cội nguồn” của tình yêu sự sống. Ngắm nhìn những cánh đồng lúa vàng ươm nặng trĩu còn vương hơi mặn mòi của mồ hôi người nông dân , tôi mới hay tấm lòng con người Việt. Tôi nhớ đến bức ảnh được treo trang trọng trong nhà. Một người nông dân hồn hậu với nụ cười rạng rỡ ngày được mùa.

Việt Nam tôi đó, bản chất nông dân hồn hậu, tâm hồn rạng ngời như cây lúa. Dù có là nơi bùn lầy thì vẫn dùng những tinh túy của mình để tạo ra hạt ngọc sáng ngời.

Việt Nam ơi, vẻ đẹp của bạn tiềm ẩn

Những giấc mơ ngọt ngào nhất về tiếng gió xào xạc

Tôi như nghe tiếng bạn thì thầm

Nói cho tôi biết tôi là ai? Tôi là ai?

Việt Nam ơi vẻ đẹp của bạn âm vang

Những dòng nước uốn lượn qua ngàn mặt hồ

Một ngày nào đó tôi sẽ tìm về

Đến với cội nguồn nơi bắt đầu tất cả

Và nói: “Tôi là người Việt Nam”.


© Hòa Khỉ - blogradio.vn



mở lòng và yêu đi

MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU THÔNG TIN VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CỦA BLOG RADIO

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

back to top