Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ký ức mà đi xa ai cũng nhớ

2018-09-25 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Mùa nào việc nấy. Ở quê là vậy. Mùa gặt về, lúa đồng chín rộ, một màu vàng óng ả, mênh mông. Bà con, xe cộ đi lại đông đúc. Trên những cánh đồng, mồ hôi đã rơi thấm đẫm những chiếc áo bạc màu. Nhưng trên những gương mặt khắc khổ ấy lại hiện lên những nụ cười tỏa nắng mùa thu bởi niềm hạnh phúc vì mùa màng bội thu. Còn gì hạnh phúc hơn sau bao tháng ngày cày cuốc, chăm bẵm, lại gặt về những bó lúa nặng trĩu bông.

***



Nghe bài hát Quê tôi - Thùy Chi

“Quê tôi sớm tinh mơ tiếng gà gọi, cha vác cuốc ra đồng.

Ai đem nắng đong đầy đôi vai, chảy những giọt mồ hôi…

Quê hương bước ra từ câu thơ, đẹp như lời mẹ ru.”


(Quê tôi)

Lời ca nhẹ nhàng mà da diết cảm xúc, mỗi lần nghe lại khiến cho tôi nhớ nhà, nhớ quê. Tháng 9 về với thoang thoảng mùi hương lúa chín. Mùi rơm rạ trên các cánh đồng. Ôi! Quê tôi!

Quê tôi đã bắt đầu bước vào mùa gặt. Vào mùa này, trẻ con, người lớn đều cùng nhau ra đồng. Tôi còn nhớ lúc còn bé, mỗi mùa vụ về, cha thường chặt và chẻ những cây tre làm thành từng sợi dây dùng để bó lúa mang về. Mẹ chuẩn bị quang gánh. Còn chị em chúng tôi cũng nhận lấy một vài việc nho nhỏ, mang theo lưỡi hái (mà chỗ tôi gọi là cái liềm), chai nước… cùng theo cha mẹ ra đồng.

Mùa nào việc nấy. Ở quê là vậy. Mùa gặt về, lúa đồng chín rộ, một màu vàng óng ả, mênh mông. Bà con, xe cộ đi lại đông đúc. Trên những cánh đồng, mồ hôi đã rơi thấm đẫm những chiếc áo bạc màu. Nhưng trên những gương mặt khắc khổ ấy lại hiện lên những nụ cười tỏa nắng mùa thu bởi niềm hạnh phúc vì mùa màng bội thu. Còn gì hạnh phúc hơn sau bao tháng ngày cày cuốc, chăm bẵm, lại gặt về những bó lúa nặng trĩu bông.

Ngày ấy, công nghệ còn chưa tiến tiến như bây giờ. Vẫn còn chưa có những chiếc máy liên hoàn, máy gặt tay nên bà con phải gặt bằng tay, bó lúa bằng những sợi dây làm từ tre. Vất vả là thế, nhưng trên cánh đồng, tiếng cười nói rôm rả vang cả góc trời.


Buổi tối là thời điểm hoạt động của những chiếc máy tuốt lúa. Đâu đâu cũng nghe tiếng máy nổ giòn vang, xen lẫn cả tiếng người í ới gọi máy, tiếng hỏi nhau bao giờ thì máy mới tới nhà mình.

Tôi xa quê đã gần mười năm. Cũng là ngần ấy năm không được chứng kiến cảnh tấp nập mỗi mùa gặt về, chỉ nghe cha mẹ bảo: “Bây giờ ở quê không còn dùng lưỡi hái để gặt, cũng không dùng trâu bò kéo lúa về như trước nữa. Giờ bà con gặt bằng máy tuốt liên hoàn, gặt xong chỉ còn việc mang thóc về nhà phơi phóng nữa thôi, đỡ vất vả hơn nhiều rồi con ạ”.

Tôi nghe vậy mà lòng mừng đến lạ. dân quê tôi quanh năm một nắng hai sương, cày cuốc, chăm bẵm mới cho ra được hạt gạo thơm lừng. Nếu không có sự tiến bộ về máy móc trong nông nghiệp, không biết bà con sẽ phải vất vả đến bao giờ. Từ đây, sẽ không còn phải thấy cha cặm cụi ngồi chẻ từng cây tre, mẹ không còn phải tất bật mang quai gánh nặng nữa. Nhưng tất cả bấy nhiêu ấy là cả vùng trời tuổi thơ tôi, của những người con sinh ra và lớn lên ở làng quê này. Những ký ức dù đi xa những vẫn nhớ.

Và dù giờ đây, những chiếc máy gặt liên hoàn đã hoàn toàn thay thế những chiếc lưỡi hái cầm tay, nhưng những bận bịu của ngày mùa lúa thơm vẫn đọng mãi trong tâm trí những đứa con xa nhà. Và chắc hẳn ai đã lớn lên cùng đồng ruộng sẽ một lần được muốn trở về quê đúng mùa gặt để một lần nữa được sống lại tuổi thơ.

© VT Dương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

back to top