Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cúc họa mi nở rồi, anh có trở về không? (Vlog Radio)

2018-12-02 01:35

Tác giả: Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi?

Mùa cúc họa mi không chỉ là một mùa hoa mà là cả niềm thương nỗi nhớ, nhớ về những mùa đã qua, nhớ về một người đã đi không biết khi nao trở lại. Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy cùng lắng nghe lá thư khắc khoải đợi chờ của một cô gái khi một mùa họa mi nữa lại về.

Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi? Em đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ sẽ có lúc anh vì em mà chọn lựa, vì em mà đắn đo, vì em mà nhung nhớ. Em cũng đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ dù không thể ở bên em thì anh cũng vẫn nhớ về em, dù không thể yêu em thì anh cũng vẫn dành cho em một góc thật sâu trong tim anh… Em đã từng hi vọng, nhưng rồi thất vọng.

Đã rất lâu rồi, em chẳng còn dám nhắc tới, chỉ bất giác nghĩ ngợi trong vô thức mà thôi. Em những tưởng, xa nhau rồi em sẽ sớm quên đi thôi. Nhưng sao mọi thứ cứ khó khăn, em cứ chạy, chạy mãi nhưng những kỉ niệm bên anh lại vẫn cứ song hành. Em chẳng đủ dũng cảm để một lần nhìn lại, chẳng đủ dũng cảm để chạy đến bên anh, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói lời yêu…

Chỉ nói nhớ thôi em cũng chẳng thể thốt nên lời. Chia tay nhau cũng chỉ trong im lặng. Em im lặng, anh cũng lặng im. Em đã những tưởng có thể ở bên anh mãi, những tưởng những gì anh nói đều là thật, những tưởng bản thân có thể dũng cảm mà yêu anh, nhưng thật ê chề quá, khi tình yêu này, riêng mình em biết…

Cúc họa mi nở rồi, anh có trở về không?

Em đã từng nghĩ, mình lấy gì để có thể ở bên anh đây? Em chẳng có gì ngoài những suy nghĩ vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyến đi dài bất tận. Còn anh đang có tất cả, và trong tất cả đó tuyệt nhiên chẳng có em.

Có phải em cố chấp quá không, bất chấp tất cả để có thể đến bên anh, dù bên anh chỉ là trong thoáng chốc. Bất chấp tất cả để có thể thương anh, dù là thương anh trong khoảnh khắc. Rồi cũng bất chấp trái tim vẫn đang nhói nhói từng ngày để rời xa anh.

Để có thể nói nhớ anh, em cũng phải xin lỗi. Em chỉ muốn nói với anh là “anh à, em nhớ anh, rất nhớ”. Nhưng chẳng dám nói, chỉ im lặng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mùa qua mùa…

Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.

Ngày em quyết định sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ gắn chặt trong tim và quên đi đoạn đường này, em đã một mình xách ba lô lên và bỏ lại tất cả. Em chẳng biết có thể nói cùng ai, và với anh lại càng không. Em đã nói dối, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em nói dối mọi người, và cả anh… Em đã không đi Chieang mai, em đã sang mảnh đất Campuchia thân thuộc. Em đã một mình đến ngôi đền đó. Thì ra, mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi thanh xuân đều có hình bóng một người. Em đã gửi gắm tất cả vào ngôi đền Angcowat, nhưng lạ thật, cứ nghĩ những gì bản thân có thể giữ lại cho đoạn tình cảm này có thể dễ dàng nói ra với đá, với cát, xong rồi sẽ mãi chôn vùi nơi đó, vậy nhưng, bản thân vẫn chẳng thể nào…

Cúc họa mi nở rồi, anh có trở về không?

Đứng trước chốn linh thiêng đó, em đã nghĩ sẽ là lần cuối nghĩ về anh, là lần cuối để bản thân được nhớ, được yêu anh dù chỉ là trong suy nghĩ, rồi sau đó nhất định phải quên đi. Em đã nghĩ, chỉ cần anh nói nhớ, em sẽ bỏ đi tất cả mà chạy về bên anh. Nhưng anh bận lắm. Anh bận để tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời thương chưa kịp mặn môi đã phai tàn. Em đã chẳng thể nghe tiếng anh, chỉ mình em với câu chuyện của riêng mình. Một chuyến đi thật dài…

Đáp sân bay Nội Bài trong cái lạnh chuyển mùa của tháng 11. Em rùng mình nhận ra bản thân đã thay đổi từ bao giờ. Ở đó, có đôi mắt ai đang chờ đợi ai, vòng tay ai đang chờ đợi ai... chỉ riêng em, tự đi về trong nỗi nhớ.

Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy…

Lỗi là tại em thật sao? Yêu anh là sai? Em biết em sai, ngay từ đầu đã sai. Dù anh vẫn nói tình yêu không có lỗi thì sai đơn giản vẫn là sai. Gặp anh là sai, nhớ anh là sai, cho bản thân có cơ hội ở bên anh là sai, yêu anh là sai, vậy quyết định quên anh có bao giờ là sai? Em cũng không biết nữa. Có phải vì quá bướng bỉnh, quá ngang ngạnh, quá cố chấp nên mới mãi chẳng đối diện được với tình cảm của mình?

Đã bao lần em tự hỏi, mình có thật sự ổn không? Uhm, em vẫn ổn, em vẫn có thể cười nói, vẫn có thể tự tin, vẫn có thể đùa nghịch, vẫn có thể balo một mình lượn lờ khắp nơi mình thích… nhưng sau tất cả, dù lí trí có cố gắng thế nào thì trong tim vẫn có những khoảng trống không thể khỏa lấp được. Giá như em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, giá như em có thể bỏ đi cái tôi quá lớn của mình, giá như đừng hay dỗi hờn vô cớ, giá như có thể cảm thông với anh nhiều hơn… có chăng anh đã ở lại bên em, phải không anh?

Cúc họa mi nở rồi, anh có trở về không?

Hà Nội bé là thế sao ta chưa tình vô tình gặp lại nhau? Anh biết không, em thèm hẹn hò với anh, thèm café với anh, thèm được chành chọe với anh rồi khi sai thì đổ hết lỗi lên cho anh chỉ với lí do lãng xẹt là vì anh lớn mà anh chẳng nhường em gì cả, những lúc đó anh chỉ cười hiền nhìn em. Anh biết không, thèm được ôm anh, thèm được hít hà mùi mồ hôi của anh còn vương trên áo, thèm được nhìn thấy khuôn mặt ấy, thèm được sờ vào đôi mắt ấy… Nhưng sau tất cả, chỉ một tấm lưng quay đi của anh em cũng chẳng kịp nhìn, chẳng kịp lưu lại. Em ước mình có thể ích kỷ hơn để giữ anh lại cho riêng em.

Bên anh là những tháng ngày phập phồng trong lo sợ. Sợ rằng bản thân đã sai, bản thân biết sai mà vẫn lao đầu vào, sợ rằng bản thân đang cướp anh từ tay một người khác, một thế giới khác… Em chẳng thể ích kỷ để giữ anh lại cho riêng mình, chẳng thể ích kỷ vì tình yêu của mình để khiến anh phải khó xử, chẳng thể ích kỷ mà nói với cả thế giới ngoài kia anh đã từng là của em…

Em đã từng thầm trách anh vì sao anh im lặng, vì sao anh chưa từng một lần níu giữ em. Rồi em nhận ra một sự thật em chẳng muốn chấp nhận, vì với anh em chưa từng là một sự chọn lựa, cũng chưa bao giờ là sự ưu tiên. Một bến đỗ tạm? Mà cũng chẳng đúng, vì nếu đã từng được là một bến đỗ chắc giờ em đã không phải nuối tiếc như vậy. Em đã từng tự vấn bản thân vì sao mình lại yêu anh, lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy? Và đến tận bây giờ em vẫn chẳng thể cho bản thân một câu trả lời, đơn giản yêu là yêu, và sai thì vẫn mãi là sai…

Nếu biết trước mỗi người đều có nhân duyên, gặp nhau thêm một lần là bớt đi một lần thì em đã không đòi gặp anh nhiều đến thế, để đến mùa cúc họa mi này ta vẫn có thể bên nhau… Em muốn một mình về lại nơi góc quán đó, em muốn một mình đối diện lại với tất cả những kỉ niệm nơi đó, nhưng em chẳng đủ dũng cảm… Kí ức là một thứ không thể quên, dù muốn dù không vẫn phải mang nó như hành trang suốt cuộc hành trình còn lại.

Hạnh phúc anh nhé. Mùa cúc họa mi này ta lỡ hẹn với nhau….

© Strong will – blogradio.vn

Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top