Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bước ra khỏi cuộc đời của người (Vlog Radio)

2017-08-12 01:00

Tác giả: Lê Thị Thúy Nhân Giọng đọc: Tuấn Anh

blogradio.vn - Có những người về bên nhau chỉ vì bên người ấy mới là tốt nhất, phù hợp nhất chứ chưa chắc là yêu nhất. Người cạnh bên sau này, liệu có thể vẹn toàn cả tình cảm lẫn thế giới quan? Chúng ta không biết, chúng ta không thể trả lời được, chỉ biết giờ đây chúng ta bước ra khỏi thế giới của nhau là thật, là đau, là phải cố gắng quên đi và bước tiếp. Bước ra khỏi thế giới của một người là một chuỗi kí ức chỉ toàn là cô đơn.

***
Ngày người đến, thế giới như được thay áo mới. Nắng ấm áp như nụ cười của người, màu áo người như trời xanh tháng tám, những cánh hoa mềm mại làn da người, lời yêu người nói líu ríu như se sẻ bên cửa sổ mỗi sớm… Tôi yêu thế giới người mang tới cho tôi, đến nỗi khi người ra đi, thế giới kỳ diệu ấy như thể mãi mãi mất đi. Các bạn thân mến, đã bao giờ các bạn cảm thấy như vậy về tình yêu của mình? Khi ta bước vào cuộc đời ai đó, họ thay đổi thế giới của ta, và ta cũng khiến thế giới của họ đổi thay. Nhưng rồi ta chẳng thể bên người mãi. Sẽ đến lúc cả hai phải bước ra khỏi cuộc đời của nhau, để trở về thế giới của mình, với những nỗi cô đơn, những tâm sự riêng mình. Ngày hôm nay, mời bạn cùng đến với bài viết của tác giả Thúy Nhân – để cùng chiêm nghiệm về tình yêu và nỗi cô đơn.

Bước ra khỏi cuộc đời của người

Ta bước ra khỏi cuộc đời của người khi trái tim chỉ còn lại một nửa tin yêu vào hạnh phúc, dẫu là bình yên từ trong tâm khảm. Người vẫn ở đó, với hạnh phúc cận kề ngày đêm. Ta vẫn ở đây, với cô đơn qua từng hơi thở, phả vào lồng ngực trống trải, chỉ mình ta biết rõ.

Ta bước ra khỏi cuộc đời của người, chỉ là từ bỏ những nhớ thương ngày trước, trở về với nhịp sống chỉ riêng ta với công việc và thời gian, cuộc sống hối hả vùi sâu chấp niệm đơn phương. Phải chăng hối hả là thời gian, thời gian là hối hả - là liều thuốc để chúng ta quên nhớ một con người.

Thanh xuân là một bức tranh màu nước chỉ riêng ta là nhân vật chính, phông nền có màu gì phụ thuộc vào từng bước chân và chọn lựa của chúng ta. Người chọn con đường giản đơn để đi, người thuộc về màu xanh hi vọng. Ta chọn đi sau người, ta chọn màu tím thủy chung mà giản dị, thủy chung vì một người chẳng yêu mình. Có đáng để gọi là thanh xuân?

Ta bước khỏi cuộc đời của nhau, để mỗi ngày thức dậy ta nghĩ về một người khác, lòng thương một cử chỉ ngọt ngào khác, cố gắng vì một tương lai không có chúng ta trong đó. Bản tình ca bây giờ hay nhẩm sẽ có một dáng hình xuất hiện mà chẳng phải người xưa.

Có quá nhiều lựa chọn cho hạnh phúc, chúng ta không chọn nhau giữa cuộc đời này thì sẽ gặp nhau ở một cuộc đời khác. Yêu thương suy cho cùng là chọn lựa, mà chọn lựa nào cũng sẽ khiến một người ngậm đắng nuốt cay. Qua bão giông sẽ có được tương phùng, qua những ngày mưa rơi lạnh lòng trời, buồn lòng người sẽ có ngày nắng đẹp, rạng rỡ.

Chúng ta rồi sẽ quên nhau trong giây phút tươi cười cùng một người nào đó. Hoa rớt xuống cầu, hoa trôi đi, người về ngược hướng, người thành quên lãng. Ta đã chẳng còn nghĩa lý trong một câu chuyện, một cái kết buồn sẽ đáng để nhớ về hơn. Một cái kết vui, dư âm là hạnh phúc, còn chúng ta là người bỏ lỡ.

Bước ra khỏi cuộc đời của người

Năm dài tháng rộng, chúng ta theo đuổi mãi những thứ hư vô, quay đầu nhìn lại chỉ chính mình tổn thương. Mà, thanh xuân của chúng ta có ai chưa từng phải khóc, phải đau lòng? Dĩ nhiên có những người sinh ra là để gặp nhau, yêu nhau, để bên nhau trọn đời. Đáng tiếc, chúng ta không có cái duyên được gọi là lần đầu gặp gỡ, định một kiếp người.

Ngày đó đã qua rồi, ngày đó là những ngày ta trót rung động về nhau, rồi nhận ra chúng ta không thể nào chung bước nữa. Những ngày nước mắt rơi mà không hay biết, chỉ khi có cảm giác bàn tay ấm nóng vì vài giọt nước mắt khi nghe phải một bài hát. Mới biết rằng, khóc rồi, khóc vì một người đã rất xa.

Ngày đó, chúng ta có thể vì nhau đi một vòng thành phố chỉ để nhìn, chỉ để ôm, chỉ để nắm một bàn tay để đỡ nhớ thương. Bây giờ, một tin nhắn hỏi thăm nhau cũng nặng nề, gượng gạo.

Người dưng – người ở lưng chừng
Người xưa đã cũ thôi đừng bận tâm…


Có một cuộc tình chỉ để nhớ về, có một người chỉ là dĩ vãng, dù ta có từng dùng cả lòng mình chỉ để mong một hạnh phúc bình dị, mà ông trời và cuộc đời cũng không cho ta. Người cũng đừng buồn người ạ! Nước mắt chỉ là minh chứng của chia li, chia xa là món quà để chúng ta trở thành người lớn. Mà lớn thế nào cũng phải đau thương chút ít trong từng phút vỡ òa, rồi sẽ bình yên hơn với thời gian, với ngày mình biết bao dung.

Ta đã từng đọc câu đó một câu như thế này, dù bạn đẹp đẽ hay xấu xí, người có thể tìm ra bạn trong đám đông là người yêu thương bạn thật lòng. Có bao giờ chúng ta chỉ nhìn thấy một người trong khi đó xung quanh họ là những người thật sự nổi bật hơn chưa? Nếu chưa có, hãy khoan nói yêu, bởi bạn đã xác định được chưa? Bạn yêu cái gì ở họ…

Đó là giữa gió bấc, mưa phùn, giữa phố chật, người đông, họ là người chúng ta muốn nhìn thấy nhất.

Bước ra khỏi cuộc đời của người

Giữa thứ đã đánh mất và tương lai, cân nặng nhẹ hẳn là dễ chọn lựa; nhưng lòng người không phải cái cân, cũng không phải bộ óc giỏi tính toán, chúng ta cần thời gian để phôi pha những vọng tưởng không sai lầm nhưng sai người, sai thời điểm và sai cả cách yêu thương.

Phải chăng đời này chia li mới là chuyện thường tình và hạnh phúc phải cầu khẩn, phải trải qua ngàn vạn nhân duyên mới trở về hòa hợp. Có những người về bên nhau chỉ vì bên người ấy mới là tốt nhất, phù hợp nhất chứ chưa chắc là yêu nhất. Người cạnh bên sau này, liệu có thể vẹn toàn cả tình cảm lẫn thế giới quan?

Chúng ta không biết, chúng ta không thể trả lời được, chỉ biết giờ đây chúng ta bước ra khỏi thế giới của nhau là thật, là đau, là phải cố gắng quên đi và bước tiếp.

Bước ra khỏi thế giới của một người là một chuỗi kí ức chỉ toàn là cô đơn.

Vì vậy, sau này, phải biết thương mình nhiều hơn.

© Thúy Nhân – blogradio.vn

Giọng đọc: Tuấn Anh
Thực hiện: Tuấn Anh và nhóm sản xuất Blog Radio
Minh họa: Tuấn Anh

Lê Thị Thúy Nhân

Rồi mọi chuyện sẽ ổn, ổn một cách bình yên!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top