Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh có đợi em được không? (Vlog Radio)

2017-12-03 01:00

Tác giả: Bùi Phương Dung Giọng đọc: Việt Nho

                             blogradio.vn - Mọi thứ với em bây giờ quá hỗn độn và em chưa thể tìm cho mình một lối ra. Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Vẫn thấy phập phồng trong lồng ngực một cảm giác rất lạ: nhoi nhói, lặng im và mằn mặn. Chỉ hi vọng anh đủ kiên nhẫn để đợi em trở về, trở về là em với những nói cười nhắng nhít. Anh có đợi được em không?


***

Có những ngày thật lạ, trượt ra khỏi quỹ đạo của cảm xúc quen thuộc, lạc khỏi những thói quen thường nhật, chệch mất những nhịp yêu thương, ta dường như trở thành một người khác. Đó là những lúc ta chỉ muốn ở một mình, để tìm ra điều gì đang xảy ra trong tâm hồn ta, tìm lại sự bình yên quen thuộc. Bạn đã bao giờ có những tháng ngày như thế? Tác giả Bùi Phương Dung đã viết vể những ngày tháng như vậy trong bài viết “Anh có đợi em được không?” Mời bạn cùng lắng nghe và cảm nhận.

Sài Gòn bao giờ hết nắng thế? À, em quên mất, Sài Gòn có bao giờ thôi nắng đâu. Hết nắng lại mưa. Em và Sài Gòn giống hệt nhau, đỏng đảnh, tính tình thay đổi như thời tiết, khó chiều lắm.

Miền Nam cũng có những ngày ỉu như bánh quy để lâu ngày trong không khí, nắng chẳng buồn lên, mưa chẳng buồn nặng hạt. Từ góc cửa sổ quán cafe nghiêng mình chếch xuống phía ngã tư, thấy phố vắng người, đường hanh hao như đang giấu điều gì phiền muộn. Mấy cột đèn xanh đỏ ì ạch, hình như đèn xanh đang chậm rãi chuyển vàng.

Những buổi giao mùa lê thê, bẽn lẽn khiến người ta oải đến rỗng lòng. Điện thoại đổ chuông, tin nhắn của anh đến, em đọc nhưng cũng chẳng buồn reply. Xin lỗi, hôm nay thiếu nắng, em muốn ở một mình trầm lặng!

Có những ngày xúc cảm học cách biết chùng chình anh ạ. Em đánh rơi đâu đó niềm hân hoan những tối ngồi nói chuyện với anh qua màn hình vi tính, đánh rơi cái ngượng ngùng khi anh nói muốn ôm em một cái, đánh rơi cả việc thì thầm qua điện thoại rất khẽ rằng “em nhớ anh!”

Anh có đợi em được không?

Em quên mất phải mỉm cười khi anh nói yêu em, quên mất trái tim mình phải loạn nhịp khi nghe những lời anh hứa hẹn, quên mất mình phải ghen khi anh trêu đùa về một cô gái nào đó, quên mất rằng chúng mình vẫn yêu nhau.

Em đánh rơi hết những tháng ngày cần anh vào một nỗi chán chường không tên. Là những ngày cần một cái nắm tay nhưng chỉ có nhiều hơn một khoảng trống. Những ngày thấy lòng thiếu nắng, tình yêu chậm rãi như người giữa phố hãm ga khi trông thấy đèn vàng.

Có những ngày hình như hạnh phúc muốn nghỉ ngơi anh ạ. Khi những thói quen cứ lặp đi lặp lại, khô khan đến ráo hoảnh. Quanh quẩn, rối đường, vẫy vùng, quan tâm bao nhiêu cũng chỉ làm tình yêu ngược hướng. Thốt lên thì dễ, nhưng mấy ai đánh vần được hai chữ tình yêu. Nó chẳng thể giản đơn là câu chuyện một người chỉ nói yêu một người là sẽ ở cạnh nhau đến dài lâu.

Chẳng có định mệnh nào dạy cho ta cách yêu một người mà không cần cố gắng. Tất cả đều thuộc về mình, và những hành xử vốn của trái tim. Và thi thoảng em vô tình làm anh lo lắng, khổ sở, em biết nhưng chẳng thể nào làm khác được. Em cứ cuộn tròn trong cái thế giới của riêng mình, không muốn ai bước vào, thực tế là sợ ai bước vào rồi sẽ không hiểu được những thứ trong đó và nói những câu mà em chẳng còn xa lạ gì, giống như câu nói của cô nàng Naoko trong cuốn tiểu thuyết Rừng Nauy mà em đã từng đọc:

"Cậu chẳng nói được điều gì mà mình chưa biết. Thả lỏng người đi, và mọi thứ khác của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn. Nói thế với mình thì có nghĩa gì? Nếu mình thả lỏng thân xác mình bây giờ, mình sẽ tan rã. Mình đã luôn sống như thế này, và đó là cách sống duy nhất mà mình biết. Nếu mình thả lỏng trong một giây, mình sẽ không thể tìm được đường về. Mình sẽ tan thành từng mảnh, và những mảnh ấy sẽ bị thổi tung đi khắp nơi. Tại sao cậu không thấy được điều đó?”

Mọi thứ với em bây giờ quá hỗn độn và em chưa thể tìm cho mình một lối ra. Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Vẫn thấy phập phồng trong lồng ngực một cảm giác rất lạ: nhoi nhói, lặng im và mằn mặn. Chỉ hi vọng anh đủ kiên nhẫn để đợi em trở về, trở về là em với những nói cười nhắng nhít. Anh có đợi được em không?

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh

Bùi Phương Dung

Cuộc đời này thì dài, mà cơ hội để ở bên cạnh nhau thì đôi khi lại quá ngắn… Nếu có thể, đừng làm tổn thương ai cả …

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top