Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người mang thanh xuân đi đâu?

2018-11-21 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Cô không đợi mưa, mà cô đợi anh - người đã về chung mái nhà với cô được vài năm. Họ đã không chờ đợi vết thương cũ vơi đi, họ cũng không cho nhau thời gian để hiểu nhau vì họ chỉ cần về với nhau, thế giới của họ mới thật sự trọn vẹn.

***

blog radio, Người mang thanh xuân đi đâu?

Ôm

Cô đứng lặng người đi trên phố, những chiếc xe buýt nối đuôi nhau, dừng rồi lại đi trước mặt, cô vẫn đứng đó chẳng để chờ ai… Cô đang chờ một cơn mưa! Ngày hôm nay đối với cô là một ngày có quá nhiều mất mát.

Không rõ từ bao lâu, không biết từ khi nào cô đã yêu say đắm một gã đàn ông tồi. Anh ta đem cho cô thứ tình cảm mặn nồng suốt bảy năm, rồi một ngày đẹp trời anh ta quay lưng đi vì tình cảm của anh dành chho cô đã không còn vẹn nguyên. Cô không giữ nổi anh, không làm khác được, cô đành để người đàn ông đó đi, người mà cô cứ ngỡ sẽ chẳng khi nào bỏ rơi cô. 27 tuổi, cô đang ở cái tuổi đủ để yêu một ai đó thật trưởng thành. Nhưng rồi sao, anh ta rời đi khi cô tròn 27 tuổi, anh ta kết hôn đúng ngày sinh nhật của cô!

Cô không đến dự lễ cưới hạnh phúc của hai người đó, cô tự mình tới tiệm hoa, chọn mua cho mình một bó hoa rồi lặng lẽ đứng chờ xe buýt. Rồi bất giác cô như không thể bước đi, cô đứng đó chờ một cơn mưa, để cho cô được khóc, để cô được thấy mình đang đau lòng đến thế nào.

Chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hôm đó dừng lại, một chàng trai bước xuống xe, cô nhìn anh chàng với đôi mắt trân trân ngấn lệ. Anh ngạc nhiên lắm, nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn cô, cô không rời mắt khỏi anh.

"Cô biết tôi ư?" Anh vừa dứt câu cô lao về phía anh, ôm chặt.

"Đứng yên đi, một lát thôi!"

Anh đứng lặng người vài giây, rồi vội vã đẩy cô ra. Mặt anh đỏ bừng, anh trừng mắt nhìn cô, đôi mắt cô ướt nhòe, anh không biết nên nói gì vào khoảnh khắc đó khi phải đối diện với một cô gái xa lạ nhưng trông có vẻ không bình thường như này.

"Cảm ơn anh!"

"Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nhé?"

"Không, tôi tự về được, cho anh này..."

Cô đưa bó hoa hồng được gói trong giấy tím về phía anh, anh bật cười, đưa tay ra nhận rồi cô vẫy taxi và đi…

Cả đêm đó anh không ngủ được, anh nhìn về phía bó hoa anh để trên bàn, anh đi đi lại lại đến chóng mặt mà chẳng thể ngừng suy nghĩ rằng rút cuộc cô gái đó là ai, tại sao lại tặng hoa cho anh, tại sao lại đứng đó, sao lại ôm anh? Những câu hỏi quẩn quanh khiến anh quên đi cả công việc bề bộn của mình.

blog radio, Người mang thanh xuân đi đâu?

Cô tỉnh giấc, trong tích tắc khi kéo rèm cửa sổ, cô quyết định chuyển nhà. Cô sợ khi cứ đi về mãi một nơi đã cũ cô sẽ chỉ càng thêm lưu luyến, cô sợ bản thân không thể vực lên nổi sau một tình yêu thất bại. Cô bỏ việc, cô chuyển từ chốn công sở sang thiết kế tự do, nghề mà bấy lâu nay cô luôn muốn theo đuổi nhưng vì gã đàn ông đã rời bỏ cô kia mà cô từ bỏ cả niềm đam mê riêng.

"Mạnh mẽ lên con!" Tin nhắn của mẹ gửi đến cho cô vào sáng sớm. Cô mỉm cười rồi bắt tay vào việc sơn sửa nhà mới theo ý mình. Tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vã mở cửa:

"Cô làm cái trò gì mà vứt nguyên cả một sấp báo dính sơn trước cửa như này, ở chung cư thì cô nên giữ vệ sinh chung chứ?"

"Tôi xin lỗi, tôi có tật hay quên, tôi sẽ dọn ngay!"

Ôm đống rác trên tay rồi cô đóng cửa lại, là anh ấy, người mà cô ôm tối hôm sinh nhật mình. Cô lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm, thật may cô đã đeo khẩu trang nên anh không nhận ra. Lặng yên, cô nhìn ra khung cửa sổ, cô nghĩ mình sẽ tháo rèm ra để đợi mưa, giữa cái thời tiết u sầu này cô cần một cơn mưa để giải tỏa tâm trạng cho cô và cả thành phố.

Thế nhưng trời mãi chẳng mưa, còn cô thì vẫn loay hoay với công việc sửa nhà đầy bận rộn, cho đến 10 giờ tối mọi thứ mới ngăn nắp. Cô như kiệt sức, nằm thả mình trên ghế sô pha, cô nghĩ về ngày hôm nay rồi lại nhớ về ngày cô từng dọn về ngôi nhà cũ kia với anh – gã đàn ông tồi, nhưng ít nhất khi ấy cô không thấy mệt, không thấy trống trải và cô đơn như lúc này.

Tiếng chuông cửa reo, cô bật dậy mở cửa, cô tròn xoe mắt khi nhìn thấy anh:

"Tôi tên là Hoàng, tôi chưa biết tên cô và tôi đoán cả ngày nay cô chưa ăn gì!"

Anh cầm trên tay một túi đồ ăn, cô chưa kịp định hình thì anh đẩy cô vào nhà.

"Cô không cho tôi vào thì tôi tự vào nhé, này cô ăn đi, không đồ ăn nguội mất!"

"Chàng trai bến xe buýt?" Cô vừa đóng cửa vừa lẩm bẩm, rồi bật cười, anh ta thật kỳ lạ.

"Tôi tên An – Bình An, sao anh biết tôi ở đây?"

"Tôi mang đồ ăn qua để xin lỗi vì trưa nay đã quát cô! Nên cô hãy ăn thật ngon miệng để nhận lời xin lỗi của tôi nhé, lại đây nào Bình An!"

Anh để đồ ăn lên bàn rồi đưa mắt nhìn cô dịu dàng, bất giác cô như đang rung động...

Anh im lặng nhìn cô ăn, cô vừa ăn vừa liếc mắt nhìn anh. Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu sao anh phải tốt với cô, với cô giải quyết cái bụng đói cồn cào của mình lúc này là quan trọng nhất!

"Gì thế này, sao cô lại tháo hết rèm cửa thế này?"

"À, tôi không ưng mẫu rèm này nên tôi mới tháo ra!"

"Còn gì cô chưa làm xong nữa không? Tôi có thể giúp chứ?"

"Còn... Anh ngồi yên đấy đi đừng đi lại, tôi chóng mặt!"

Anh để ngoài tai yêu cầu của cô, anh loay hoay lắp rèm cửa lại, cô chạy tới giằng co với anh:

"Tôi không muốn người khác tự tiện động vào bất cứ thứ gì của tôi, anh về đi!’’

Anh giằng lại rèm trên tay cô, anh nhất định phải treo nó lên còn cô vô định nhìn anh...

"Trời mưa rồi, tôi không treo rèm để tôi đợi mưa đấy, anh chẳng biết gì cả!"

Cô gục xuống sàn và òa khóc, anh tiến lại gần, ôm nhẹ đôi vai đang run lên... Có lẽ cô đã đợi cơn mưa này quá lâu, có lẽ anh đã đến quá muộn!

Đêm đó, cô trở mình với những đau thương mà bảy năm qua gã đang ông kia đã để lại, cô đắm chìm ở nơi thế giới đau thương mà vài ngày qua cô tưởng mình đã rũ bỏ được nó.

Suốt một khoảng thời gian dài sau cô và anh – người hàng xóm kia không chạm mặt nhau, vài lần họ vô tư đi qua nhau mà chẳng còn màng đến người bên nhà đối diện. Một ngày cuối tuần, cô vùi mình vào những lần trở mình mệt mỏi với thứ kí ức đau thương vẫn đang dồn nén, bất giác tiếng chuông của reo lên liên tục, cô gượng dậy mở cửa, vẫn là anh ấy – chàng trai ở bến xe buýt.

"Rèm anh treo tôi vẫn để đấy."

"Không, anh không hỏi rèm, anh chỉ hỏi xem em muốn đi ra ngoài lát không?"

"Anh không thấy trời đang mưa à?"

"Anh nghĩ em cần một cơn mưa!"

Cô đi nép cạnh anh, nghiêng ô về phía cô, anh im lặng đi bên cô, vài lần họ nhìn nhau rồi lại để tiếng mưa đổi mùa lấp đi khoảng cách giữa hai người.

"Anh đừng tán tỉnh tôi, đừng quan tâm tôi, con người ta không thể bắt đầu một mối quan hệ mới bền vững ngay sau khi họ vừa trải qua cú sốc tình cảm đâu.’’

"Anh không có ý định đó, chỉ là hôm nay trời mưa thôi!"

"Anh thấy mưa, còn tôi thấy đau lòng..."

"Những cơn mưa đổi mùa, cũng giống như loài hoa chỉ nở vào mùa mưa và anh cũng sẽ đến khi em đang thấy đau lòng, khi em cần một cơn mưa!"

Thương

Chuyến xe buýt cuối cùng dừng ở trạm, anh bước xuống xe, cô đứng đó mỉm cười nhìn anh, trời mưa, cô đem ô đến, cô đang đợi anh với một bó hoa trên tay.

"Chúc mừng sinh nhật em đi!"

"Sao cơ, 2 năm nay sinh nhật em năm nào em cũng tặng hoa cho anh là sao hả?"

"Không, chính xác là 3 năm chứ, anh không tính bó hoa lần đầu tiên em gặp anh ở đây à?”

"Ừ nhỉ, cảm ơn sinh nhật em...’’

Họ chung ô, dưới mưa, sinh nhật năm nay cô không còn khóc, cô không đợi mưa, mà cô đợi anh - người đã về chung mái nhà với cô được vài năm. Họ đã không chờ đợi vết thương cũ vơi đi, họ cũng không cho nhau thời gian để hiểu nhau vì họ chỉ cần về với nhau, thế giới của họ mới thật sự trọn vẹn.

Anh luôn chọn đúng ngày sinh nhật cô để đi làm bằng xe buýt, vì anh biết trời sẽ mưa và cô sẽ đợi anh ở đó. Anh muốn trông thấy khoảnh khắc cô đứng đó chờ anh về, anh muốn nhìn người anh thương mỉm cười dưới mưa... Ba năm qua, kể từ ngày họ gặp nhau, anh đã dần dần xóa đi những nỗi đau mà cô ấy giữ lại trong lòng!

Yêu là khi con người ta có thể san sẻ cả nỗi đau trong lòng của người còn lại, yêu là khi dù phải đứng nhìn người ta yêu khóc vì người khác ta cũng vẫn an lòng. Và trong tình yêu đôi khi người ta phải chấp đứng ngoài cuộc nhìn người kia vượt qua những đau thương.

blog radio, Người mang thanh xuân đi đâu?

Rời bỏ

Vào một ngày mùa đông, sau khi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ người thân của người cũ, vội vã cô lao vào lục tung đống sách để tìm tấm hình cô từng chụp chung với người cũ. Cô ôm tấm hình ngồi khóc, một ngày đầy những chơi vơi.

Hôn nhẹ lên trán cô, anh đưa tay lau nước mắt rồi ôm cô vào lòng. Anh hiểu cô không nhớ người cũ, chỉ là cô đang vá lại những vết thương cũ đã sờn chỉ... Chàng trai bến xe buýt đã đến sau đổ vỡ, còn anh ta – người cũ lại đến khi cô đang hạnh phúc. Câu chuyện của cô đôi lúc cô nghĩ nó như một cuốn phim buồn, nhưng nhân duyên mỗi người đâu có ai chọn được, cô cũng vậy!

Anh ta – gã đàn ông phản bội đã rời bỏ cô khi họ tưởng chừng như sẽ có một kết thúc có hậu. Anh ta chọn đi, chọn bỏ lại cô, bỏ lại bảy năm thanh xuân mà cô để lại hết cho anh ta. Anh ta chắc chắn đã từng rất nhớ cô, chắc cũng vài lần muốn tìm cô để xin lỗi nhưng anh ta chẳng đủ can đảm.

"Anh phải nhớ em, nhớ đến tận kiếp sau và sau nữa, anh đừng quên em, em muốn anh phải nhớ em để trả giá vì anh đã rời bỏ em’’... Đặt bó hoa cạnh tấm bia mộ, cô khóc ngất... Giây phút này, người cũ phải rời đi, câu chuyện của họ sẽ theo anh ta đến một nơi xa... Thiên đường.

Đứng giữa khoảnh khắc mất mát này cô sụp đổ, cô còn quá nhiều điều muốn nói, cô còn quá nhiều tình cảm phải dãi bày. Thanh xuân của cô anh ta sao lỡ vội gói gọn lại rồi mang đi như vậy? Sao anh ta nỡ đi mà không trả lại cho cô những ngày tháng mộng đẹp... Sao anh ta nỡ rời bỏ cô lần thứ hai trong đời mình như thế?

Nhưng rồi sau nước mắt, sau khoảnh khắc ly biệt cô hiểu rằng: Hóa ra, thanh xuân vẫn ở đây, bình yên vẫn ở đây, chỉ có anh ta là rời bỏ cô. Mối lương duyên này chỉ đến thế thôi. Vui buồn, đẹp đẽ tất cả để người cũ mang đi... Và cũng chẳng còn tiếc nữa những ngày đã từng đó!

"Hôm nay là một ngày đẹp trời, nỗi buồn cũng vì thế mà theo chân anh ấy về một nơi đẹp hơn...’’

"Hôm nay, trời không mưa nhưng hoa vẫn nở... Và dù thế nào anh vẫn sẽ yêu em, yêu em bằng cả một bầu trời đầy mưa’’.

© Đồng Linh Trang – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết Nợ thanh xuân một lời xin lỗi. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top