Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người con trai hai vai diễn

2016-08-05 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi trẻ tìm đến nhau có lẽ chỉ qua một cơn mưa rào. Hợp rồi lại lỡ tan bởi lần chia tay cuối cùng, cũng trong màn mưa này, cũng mùa hạ này, nhưng dang dở và buồn tẻ quá.

***

“Khi người đó còn hay đã mất, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau… thì người ấy vẫn mãi còn như những người ở lại mãi.”


Tôi đã từng nghĩ thế và mạnh mẽ yêu anh, cũng như là người nói ra lời yêu trước. Tôi cứ nghĩ tình yêu khi được đến từ cả hai phía, và nhất là tình yêu bắt nguồn tự sự mạnh mẽ của người con gái, sẽ mãi còn, mãi bền lâu. Nhưng rồi tôi cũng sớm nhận ra tình cảm ấy chẳng hề đẹp như tôi tưởng, cũng chẳng hề đằm thắm, mộng mơ và bền lâu như tôi nghĩ.

Cuộc đời thật khéo lừa dối, một chàng trai hào hoa, thanh tú qua vẻ bề ngoài, khiến tôi sớm nói ra lời yêu nhưng cuộc đời cũng thật phũ phàng để tôi sớm nhận được lời chia tay từ anh. Rồi cuộc đời cũng thật vô tình khi để tôi cứ mãi nghĩ về anh, với những dư vị ngọt ngào tôi và anh từng có. Tôi không trách anh, cũng không trách cuộc đời vô tình, nhưng tại sao cứ để người trẻ chúng tôi hợp rồi lại tan, tan là tan mãi, như bong bóng xà phòng trước ngưỡng cửa mùa yêu đầu. Đúng rồi, có ai đó từng nói: “Bong bóng bay rồi sẽ lại vỡ, giống như tình yêu đầu đời của ta”.

Tôi có anh trong một ngày mùa hạ có những cơn gió mùa mát mẻ cùng vạt nắng vàng trải rộng sau lưng, bằng việc nói ra lời yêu đầu của một cô gái và cái gật đầu chấp nhận từ phía chàng. Tình yêu của tôi đến bằng một cái “ngỡ”, nhưng rất tự nhiên, khi trái tim tôi đập loạn nhịp khi nói lời yêu tỏ tình, và vỡ òa thổn thức khi nhìn anh gật đầu. Rồi ai cũng biết, tình yêu đầu đời luôn khiến trái tim ta thổn thức. Có lẽ ai rồi vì yêu mà cũng có lúc như thế. Yêu là nghĩ đến cũng thấy hạnh phúc rồi.

Bao lần anh cầm tay tôi bước đi trên con đường ngập lá sắc hạ. Bao lần anh cho tôi mượn bờ vai để tựa vào. Và bao lần, tôi thổn thức lòng mình với anh, nhận được lại những lời yêu trai gái. Với tôi, thế đã đủ. Anh không bao giờ làm tôi đau, cũng không bao giờ vì cái gì mà khiến tôi phải lo lắng, phiền lòng. Nhưng rồi, tôi cũng nhận ra, giữa lần gặp gỡ đầu tiên, và lần chia tay cuối cùng, là một mùa hè còn dang dở…

Người con trai hai vai diễn

Giữa lần gặp gỡ đầu tiên…

Một cơn mưa rào xối xả của mùa hè giữa lòng Hà Thành. Tôi đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng trọ nhìn cơn mưa, và trong màn mưa ấy, tôi nhìn thấy anh.

- Anh gì ơi! Anh bị ướt mưa rồi. Vào phòng trọ tôi trú mưa này…

Sau cùng, tôi cũng biết anh tên là Phong. Anh là sinh viên vùng xa đến tìm chỗ trọ. Qua vẻ bề ngoài, tôi biết anh chất phác, thực thà. Cùng với vẻ ngoài điển trai: răng khểnh, cười duyên, và có đeo mắt kiếng. Anh quyết định trọ ở đây. Và chúng tôi thân nhau từ lúc đó, cho tới cái lúc mà chúng tôi quyết định yêu nhau.

Tuổi trẻ tìm đến nhau có lẽ chỉ qua một cơn mưa rào. Hợp rồi lại lỡ tan bởi lần chia tay cuối cùng, cũng trong màn mưa này, cũng mùa hạ này, nhưng dang dở và buồn tẻ quá.

Lần chia tay cuối cùng…

Tôi đi bộ trên phố một mình, cơn mưa rào Hà Nội lại đổ ập xuống. Tôi cứ đi như vậy, trong màn mưa, không một cái ô che đầu, không một người cạnh bên. Giữa lòng phố lúc này thưa thớt, vắng vẻ lắm, chỉ có tiếng bước chân của tôi xuống lòng đường. Lúc tôi sắp bước vào một con hẻm nhỏ, tôi giật mình vì xuýt bị té. Dây giày của tôi bị tuột, vướng vào thành lề đường. Tôi lúi húi cúi xuống buộc lại. Ánh mắt tôi lúc này đổ dồn về chiếc ô tô màu đen hạng sang vừa đỗ ngay bên vệ đường. Một người con trai bước xuống, ngay tiếp sau, là một cô gái ăn mặc sang trọng, trông khá teen. Tôi chưa kịp nhìn hết người cô ả, đã chợt sững người lại, khi nhìn thấy người con trai đó, không ai khác, lại là anh Phong của tôi. Tôi vẫn trong tư thế ngồi buộc giày, nhìn người đàn ông đó, và cô gái kia, hai người ôm hôn nhau chào giữa lề phố, chả có vẻ gì là ngại ngùng.

Người con trai hai vai diễn

Tôi nhìn chằm chằm vào anh. Người con trai mà tôi yêu thương đã đóng hai vai trong thời khắc này. Anh chỉ là một chàng trai bình thường, chất phác, thực thà mà tôi thầm yêu, mà tôi thầm nhận xét là thực thà, chết phác, nhưng anh giờ lại đang lừa dối hai cô gái.

Gương mặt thanh tú cuối cùng cũng vì cái gì đó mà ngẩng lên. Anh và tôi chạm nhau qua đôi mắt. Anh như giật mình.

Tôi tự nhủ. Anh chọn cô ấy cũng đúng thôi, tương lai rộng mở, tiền đồ vô biên, được đi xe hơi, được ngồi nhà lầu. Trông cô ấy và anh thật xứng đôi.

Cơn mưa vô tình vẫn đổ ập xuống, ùa hối hả vào tâm trạng tôi. Tôi đứng lên, mạnh mẽ bước qua hai người bọn họ, như với tôi họ là người lạ mà tôi chỉ gặp trong thoáng chốc, bằng một cái chạm nhẹ. Bọn họ hạnh phúc, còn tôi bất hạnh chịu cảnh từ tình yêu hai phía, nay còn lại đơn phương.

Tôi đã mạnh mẽ bước ngang qua hai người, bước ngang qua người con trai của mình, mà nay chỉ còn là người dưng.

Sau tất cả tôi vui vẻ chấp nhận, đứng nhìn anh xách ba lô, bước xuống khỏi khu trọ cùng người con gái ấy, ngồi ô tô lướt vội qua phòng tôi. Anh không chào tôi, cũng chẳng nói lời chia tay. Nhưng tôi hiểu, tôi đã quá cái tuổi để nói ra thêm một lời chia tay của một cô gái.

Một cơn mưa mùa hạ nữa lại đổ ập xuống. Với tôi nó như lời chia tay nguyện ước ngày xưa của tôi với anh. Sẽ có một người con trai khác và có một tình yêu mới sẽ lại chớm nở.

Và một tình yêu mới của tôi, vì đợi mưa, mà vẫn chưa gõ cửa…

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Chờ đợi yêu thương




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

Lòng tự kiêu

Lòng tự kiêu

Rồi cuối cùng khi anh ta giật mình quay lại sau một khoảng thời gian dài bỏ mặc người mình yêu như thế thì cô gái đã hạnh phúc bên một người khác. Điều mà anh ta không thể ngờ tới, vì anh ta rất tự tin là cô gái đã yêu anh ta sâu nặng như vậy thì chỉ chờ đợi mỗi anh ta mà thôi cho dù là có chờ đến bao lâu.

Tình điên dại

Tình điên dại

Tiếng tình yêu nghe sao mà da diết Nửa hồn tình anh biết gửi tặng ai Nửa mây mù chia cắt đốt hình hài Mà đau quá anh gọi mây bất diệt

Xã giao

Xã giao

Đàn ông quả nhiên không thể tin Trêu đùa xong xuôi rồi vô hình Xã giao vài câu thì biến mất Vậy nói câu đó để làm chi.

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Nợ chàng trai thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi!

Có nghĩa là tôi không hề thật sự thích con người cậu ấy như cách mà cậu ấy thích tôi, cái tôi thích ở cậu chỉ đơn giản là vẻ bề ngoài của cậu. Tôi nhẹ nhõm khi cuối cùng cậu đã có thể từ bỏ một chút rung cảm đó với tôi để tìm được người đáp lại được tình cảm của cậu.

back to top