Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một phần tuổi trẻ

2016-01-31 01:45

Tác giả:


blogradio.vn -  “Thật ra chúng ta đều trải qua một tuổi trẻ cô đơn, phải không?” Tôi nghĩ tuổi trẻ của chúng tôi gặp nhau đúng là duyên phận. Những ngày tuổi trẻ của tôi còn ở phía trước, thật dại dột khi buồn vì một người có thể gặp lại trong tương lai bởi nếu có duyên chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau! 
***

“Thật ra chúng ta đều trải qua một tuổi trẻ cô đơn, phải không?”


Tôi gặp Đan vào một chiều mưa tầm tã. Đan xách chiếc va li màu vàng chóe, bước vội vào quán để tránh cơn mưa. Cô cười với tôi, nụ cười ấy là thứ đẹp nhất trong đời tôi.

- Ở đây vẫn tuyển nhân viên phải không ạ? – Giọng nói của Đan đặc sệt chất giọng miền Nam trong trẻo và ngọt ngào.

Tôi gật đầu.

- Vậy em có thể nộp hồ sơ xin việc ở đâu ạ? –
Đan vừa nói vừa rút bộ hồ sơ trong túi ra.

- Cứ đưa cho tôi!

- Anh là chủ quán ạ?

- Đại loại vậy. – Tôi lúng túng, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

Thật ra quán café này là của chú tôi. Hai chú cháu chỉ hơn kém nhau có bảy tám tuổi nên cũng dễ nói chuyện. Chú đi đến chỗ hai chúng tôi, nhìn tập hồ sơ trên tay Đan, mỉm cười hào hứng.

- Em đến để thử việc phải không? Chào em! Anh là chú quán ở đây. Ok, em có thể bắt đầu vào ngày mai. Phục vụ sẽ tốt chứ?

Đan cười, gật đầu.

- Cô gái đó cũng được đấy! – Chú cười, trêu trọc tôi.

Mặt tôi đỏ ửng như quả cà chua chín. Tôi vờ như không nghe thấy câu nói, tiếp tục công việc lau cốc của mình.

Vì vẫn là nghỉ hè nên tôi thường ở lại với chú, sáng tôi thương tự làm cho mình chút đồ ăn trong căn bếp của quán. Tôi thích căn bếp này vì nó luôn phảng phất mùi bánh bông lan và mùi kem béo ngậy.

Tôi mỉm cười chào Đan. Cô cũng mỉm cười.

- Chào em, Tú!

- Sao chị đến sớm vậy? Tám giờ quán mới mở cửa cơ.

- Chị thuê nhà ở gần đây, sáng tập thể dục ngang qua thấy quán mở nên chị tính ghé vào.


Chúng tôi nhanh chóng nói chuyện vui vẻ với nhau. Đan kể cho tôi nghe rất nhiều về thành phố Sài Gòn – nơi cô sinh ra và lớn lên. Và nó khác như thế nào với lòng thủ đô Hà Nội này. Đan và tôi cũng dần dần trở nên thân thiết.

Cho một phần tuổi trẻ

Ở quán, Đan vẫn thường chăm chú nghe tôi đánh ghi ta. Rồi những ngày về sớm, tôi và Đan vẫn hay cùng nhau đi ăn uống lang thang như những cô cậu học trò trốn bố mẹ đi chơi.

Tôi thấy lòng mình thôi cô đơn và vui vẻ ít nhiều vì sự xuất hiện của Đan trong cuộc sống này. Cũng vì thế mà tôi cũng chẳng biết mình thích Đan từ bao giờ.

Là nhân viên nữ cũng như nhân viên chạy bàn duy nhất, Đan thường bị trêu chọc bởi những khách hàng quái dị. May mắn là nếu điều đó xảy ra, chú tôi sẽ tống khứ những tên đấy ngay lập tức.

Hôm nay quán lại gặp một ông chú tầm ngoài ba mươi, có vẻ chỉ hơn chú tôi mấy tuổi. Ăn mặc rất bảnh bao, rất lịch sự. Nhưng tất cả chỉ là ngụy tạo khi ánh mắt của ông chú đó cứ dán chặt vào Đan khi bước vào quán. Tôi cũng nhận ra Đan biết điều đó và cô có vẻ khó chịu, dù bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường.

Tôi lồng lộn lao ra cầm lấy tay ông chú khi ông ta bắt đầu có ý định xấu. Đan giật mình đứng bên cạnh không nói được câu nào. Tôi trừng mắt hét lên:

- Cút!

Đúng lúc này cửa quán mở, là chú tôi. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra khiến chú ngạc nhiên đôi chút.

- Em xin lỗi! Đều là lỗi của em! – Cuối cùng Đan cũng lên tiếng.

- Chuyện lúc nãy là sao?


Tôi cũng không vòng vo mà kể hết ra. Chú im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.

- Sự thật là…chú cũng ghét những thành phần như vậy. Cháu làm thế là đúng. Nhưng hãy học cách kiềm chế bản thân đi! Người thông minh là người biết dùng cái đầu để giải quyết vấn đề.

Tôi ngạc nhiên với câu nói của chú.

- Nhưng chú sẽ trừ lương cháu coi như một hình phạt! Ok?

- Được ạ. – Tôi cười, lòng nhẹ nhõm.

Tối tôi hẹn Đan đi dạo quanh công viên gần quán. Đan lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ? Chú có nói gì em không?

- Em không sao. Chỉ bị trừ lương thôi. – Tôi cười trấn an Đan.

Chúng tôi cứ đi song song nhau như vậy, không ai nói gì với nhau. Có lẽ bởi chúng tôi biết không cần nói với nhau lời nào. Cứ như vậy là đủ.

- Bố mẹ chị li dị khi chị lên mười. Sống cùng bố rất khó khăn vì ông là người cứng nhắc, mẹ chị thì đã có gia đình mới nên chị cảm thấy mình rất thừa thãi. Có lẽ vì vậy mà chị sống rất khép kín. Chị không có nhiều bạn bè, tốt nghiệp cấp ba xong chị liền đi chu du khắp nơi. – Đan dừng lại, tôi thấy cô bắt đầu rơm rớm nước mắt.

- Thật ra em thích Đan! – Tôi lấy hết can đảm nói ra. Cũng là lần đầu tiên tôi không gọi Đan bằng chị nữa.

Đan ngạc nhiên nhìn tôi. Nhất thời cũng không nói được gì. Nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng:

- Em về đi Tú! Muộn rồi đó!

- Chị muốn làm bạn gái em chứ? – Tôi lấy hết dũng cảm nói với Đan.

- Chị cần suy nghĩ! Em về đi! – Đan cười gượng.

Tôi biết chuyện này cũng không dễ dàng gì. Tôi chào Đan và đi về. Trong lòng chắc chắn đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.

Cho một phần tuổi trẻ

Ngày hôm sau Đan không đi làm. Công việc ở quán vẫn vậy, chỉ là tôi thấy hơi trống trải.

Tôi bồn chồn, với tay lấy chiếc chìa khóa xe treo trên tường.

- Cháu định đi đâu vậy?

- Cháu muốn đến thăm Đan.

- Sáng nay chú đi gặp Đan.Con bé bay sang Mĩ rồi.


Ngạc nhiên nhìn chú. Lúc này chú lôi ra từ trong túi áo một chiếc hộp quà nhỏ đưa cho tôi, nói là của Đan tặng rồi rời đi. Dưới đáy hộp quà còn có một bức thư.

“Tú à,

Chị biết ra đi như thế này là rất đột ngột cho cả chú và em. Nhất là khi chưa trả lại em một câu trả lời. Nhưng trước khi trả lời chị muốn kể cho em một câu chuyện. Một câu chuyện mà chị nghĩ chị chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó. Chuyện là có một đôi mèo sống với nhau rất hạnh phúc, và chú mèo cái cứ tưởng đó là thứ mình cần nhất trong cuộc sống này.

Những đó không phải là điều quan trọng với bạn mèo kia. Bởi một ngày kia, con mèo cái đã bỏ đi và không quay lại nữa.

Bởi vậy chú mèo đã quyết bỏ chỗ đó đi tìm một khoảng trời mới.

Phải làm sao khi chị đã bắt đầu yêu sự cô đơn của chính mình? Chị muốn ở lại nhưng vì phải quay lại Mĩ hoàn thành khóa học của mình nên chị xin lỗi. Nếu có duyên chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau! Và chị tin vào duyên số giữa chúng ta. Chị tặng em chiếc vòng này để kỉ niệm cuộc gặp gỡ của chúng ta. Mong em sẽ thích nó.


Cho một phần tuổi trẻ của chị!”

Tôi gấp bức thư lại. Tôi nghĩ tuổi trẻ của chúng tôi gặp nhau đúng là duyên phận.

Những ngày tuổi trẻ của tôi còn ở phía trước. Thật dại dột khi buồn vì một người có thể gặp lại trong tương lai.

Ngoài trời mưa đang rơi tầm tã.

© Hà Bông – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

back to top