Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ vì chúng ta không đủ duyên nợ

2017-03-16 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Hưng quay lại nhà cha mẹ Quỳnh để muốn biết về người yêu của mình bây giờ ra sao. Chàng chọn hôm nay đúng ngày sinh nhật của Quỳnh để bất ngờ xuất hiện...

***

Trên chuyến xe từ Đà Lạt đi Sài Gòn...

Hưng chống tay nhìn ra cửa xe, lòng chàng trĩu nặng. Đêm qua đã là đêm cuối cùng bàn tay Hưng lướt trên những phím dương cầm tại quán bar chàng gắn bó hơn ba năm nay. Cũng chính là những giai điệu kỳ diệu ấy đưa tên tuổi một pianist như chàng vang xa khắp thành phố cao nguyên này. Từ bỏ như thế này đồng nghĩa với việc mất cả sự nghiệp và mang tiếng là kẻ phản bội tình yêu đối với Hải Yến. Nhưng anh không có sự lựa chọn khác. Kính xe mờ đi, trời mưa sao? Không phải! Là mắt anh nhòa lệ.

Thị trấn Đơn Dương...

Tôi ném phịch cái va ly khi vừa bước vào phòng khách. Mẹ tôi đang ngồi uống trà giật mình khi thấy cô con gái rượu vừa từ Đa Lạt về đột ngột. Bà cất tiếng hỏi đầy lo lắng:

- Có chuyện gì thế con? Tại sao đang học lại xách đồ đạc về nhà?

- Con không thể học nữa! Anh Hưng bỏ rơi con rồi. Cả mẹ anh ấy cũng bán nhà dọn đi cùng anh ấy.

- Hai đứa yêu nhau từ khi con mới nhập học cao đẳng sư phạm Đà Lạt. Bây giờ con sắp ra trường, tính thì cũng hơn hai năm, sao nó bỏ đi mà không nói một tiếng nào với con? Tệ hại thật!

Mẹ ôm tôi, vuốt tóc nói lời an ủi. Thế nhưng lúc này, lòng tôi chỉ có duy nhất một cảm giác giận dữ oán trách đối với Hưng. Bố tôi đi đâu vừa về đến, ông đã kịp nghe hai mẹ con tôi nói chuyện. Sau ba ngày về với gia đình, được bố mẹ khuyên giải nên tôi cũng nguôi ngoai phần nào nỗi buồn về tình yêu của tôi với Hưng. Đây là lần đầu tiên trong đời của một cô gái trẻ trung, xinh đẹp như tôi cảm nhận về hai chữ "Duyên nợ" trong mối quan hệ giữa người với người. Bố mẹ cho rằng giữa mối quan hệ tình cảm của tôi với Hưng có duyên mà không nợ nên dù đã yêu nhau hơn hai năm, chứ nhiều hơn nữa thì cũng chẳng đi đến cái kết mong muốn. Tôi sẽ trở lại trường...

Chỉ vì chúng ta không đủ duyên nợ

Đã 5 giờ chiều mà trời tháng ba vẫn nắng. Cô đơn thu mình ở chiếc bàn góc quán Thủy Tạ, tôi đưa mắt nhìn mặt hồ Xuân Hương để ngẫm nghĩ về thời gian quen Hưng. Nhận giấy trúng tuyển vào trường cao đẳng sư phạm Đa Lạt, tôi thu xếp từ Đơn Dương để nhập học. Cùng đi với tôi có Phong là người bạn thân suốt một thời học cấp ba. Cả hai đứa tôi cái gì cũng hợp nhau: thích ngồi cà phê nghe nhạc trữ tình, thích che dù xuống phố ngày mưa. Lúc nào tôi buồn, Phong sẽ là người tôi nghĩ đến trước tiên. Vậy mà trong tim tôi không có sự rung động của người con gái với một người con trai. Tình cảm tôi dành cho Phong là tình bạn, có thể cao hơn một chút, là người anh trai mà thôi. Tôi và Phong cùng chọn vào trường cao đẳng sư phạm Đà Lạt ngoài định hướng nghề nghiệp yêu thích, chúng tôi còn mê vẻ đẹp vừa cổ kính vừa lãng mạn của nơi mình sắp gắn bó ba năm học hành.

Thế rồi trong những ngày tôi với Phong khám phá Đà Lạt, một buổi tối hai đứa vô tình rủ nhau vào một quán bar có biểu diễn nhạc sống. Tại đây, lần đầu tiên gặp Hưng ngồi sau chiếc Piano lướt qua những phím đàn điêu luyện ,trái tim tôi đã đập loạn nhịp. Có thể nói, tôi bị tình yêu sét đánh ngay lần đầu tiên gặp gỡ này cũng chẳng sai. Để rồi sau đó, cuối tuần nào tôi cũng đến một mình để nghe anh đàn. Hưng cũng bắt đầu nhận ra người khách nữ trẻ trung, xinh xắn mê mẩn nghe mình đàn. Thậm chí cô ấy còn ngồi chờ đến khi Hưng ra về để kết bạn. Và cứ thế, tình bạn giữa cô sinh viên với chàng nhạc công Trần Hưng nảy nở qua gần ba mùa cây thay lá. Tôi đã đưa anh về chào ra mắt gia đình tôi, ngược lại anh cũng dẫn tôi về ăn cơm với mẹ anh.Cha anh mất sớm nên anh chỉ sống cùng mẹ. Hai mẹ con anh yêu thương tôi như người thân một nhà. Chúng tôi đã hứa hẹn với nhau sau khi tôi học xong sẽ làm lễ kết hôn. Vậy mà giờ đây, mẹ và anh đều bỏ đi không nói với tôi một lời! Tôi phải hiểu thế nào về những gì anh trao cho tôi? Hay tôi phải tin rằng chúng tôi có duyên gặp gỡ mà không có nợ để giữ nhau trong tầm tay?

Tôi quay về trường, cố gắng học hết chương trình năm cuối như lời bố mẹ khuyên bảo. Phong trở thành niềm an ủi, bờ vai để tôi dựa vào mỗi khi nhớ Hưng. Đến lúc này, tôi mới nhận ra Phong thật sự cao thượng. Dù một giai đoạn dài tôi đem lòng yêu người khác nhưng Phong không hề quay lưng với tôi. Nhiều đêm nghĩ lại, tôi thấy Phong chịu nhiều thiệt thòi. Anh yêu tôi thật tự nhiên như người ta hít thở mỗi ngày. Chưa bao giờ anh trách cứ gì tôi khi tôi từng quên anh để đến với Hưng. Tôi tự so sánh mình giống như người đi ngược dốc mà anh luôn là bạn đồng hành ân cần động viên, dìu tôi bước tiếp vậy. Ba tháng sau, tôi ra trường và được phân công tác dạy học chung một trường tại Đơn Dương với Phong. Tôi đã nhận lời kết hôn với Phong. Cũng từ đó, tôi không còn biết tin gì về Hưng. Anh ra đi bất ngờ như khi anh bước vào tim tôi ngày đầu tiên trên thành phố cao nguyên mù sương.

Chỉ vì chúng ta không đủ duyên nợ

Bệnh viện ung bướu thành phố...

Trần Hưng bắt tay cảm ơn tất cả y tá, bác sỹ trong khoa điều trị. Mẹ anh mừng quá chỉ biết lấy khăn lau nước mắt đi bên cạnh con. Một năm qua, Hưng từ Đà Lạt xuống Sài gòn để nhập viện điều trị bệnh ung thư máu.

Anh nhớ lại khi vừa mới nhận kết quả xét nghiệm, Hưng đã suy sụp như thế nào. Mẹ anh đau khổ không kém gì anh, bà chẳng thiết gì đến ăn uống, cứ nắm lấy tay Hưng. Bà không muốn tin đứa con bà một mình vất vả nuôi dưỡng lại mắc căn bệnh quái ác đó. Nó tước đi tương lai của con bà, niềm vui của bà. Sau cú sốc ban đầu, mẹ và Hưng bắt đầu ngồi tính toán về chuyện xuống Sài Gòn nhập viện điều trị lâu dài. Trước tiên, bà sẽ bán ngôi nhà khang trang nhiều kỷ niệm này lấy tiền mua một căn nhà nhỏ ở thành phố, còn dư tiền tập trung vào chi phí chữa bệnh cho Hưng. Còn một việc bà phải chấp nhận theo yêu cầu của con bà. Hưng muốn phải dấu chuyện bệnh tật để âm thầm chia tay Quỳnh. Chàng không biết bệnh mình ra sao nên muốn người yêu coi mình là một kẻ bạc tình. Có như thế, Quỳnh sẽ quên Hưng đi, tìm đến một tình yêu mới có tương lai hơn. Một năm qua, nhiều lần chàng tự hỏi về Quỳnh. Và quyết định ngày ấy của anh có đúng hay không?

Đơn Dương, một buổi sáng...

Hưng quay lại nhà cha mẹ Quỳnh để muốn biết về người yêu của mình bây giờ ra sao. Chàng chọn hôm nay đúng ngày sinh nhật của Quỳnh để bất ngờ xuất hiện, bởi vì lúc quen nhau nàng thường khoe sinh nhật nào cha mẹ cũng tổ chức ăn mừng tại nhà. Đứng sau hàng cây đối diện với nhà Quỳnh, tim Hưng thắt lại khi thấy Phong vừa chở Quỳnh đến. Nàng bước xuống xe, bụng đang mang thai. Hưng xoay người lại, cố nép sau thân cây không để Quỳnh và Phong nhìn thấy.

Thế là duyên phận đã an bài, Quỳnh đã tìm thấy hạnh phúc bên Phong. Lời mẹ Hưng nói bỗng vang lên trong đầu chàng:

- Khi gặp lại nhau, nếu Quỳnh đã yêu người khác thì con đừng buồn. Hãy tin rằng con với Quỳnh có duyên mà không có nợ cho nhẹ lòng, con nhé!

Một người thanh niên mắt đỏ hoe, bước vội vàng trên phố. Gặp một cô nữ sinh áo dài trắng đi ngược chiều, chàng gửi tặng bó hoa hồng cầm trên tay khiến cô gái trẻ ngơ ngác...

© Hải Triều – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top