Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nỗi nhớ nhà trong đêm

2018-08-12 01:59

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Tháng 8 về, những ngày mưa bão kéo đến khiến người ta chẳng kịp trở tay. Chiều tan ca, mưa hất thẳng vào mặt, dội về những nhớ thương ngày cũ. Chẳng hiểu sao, nhớ nhất vẫn là những ngày mưa bão ở quê, khi cả nhà túm tụm ngồi trên giường nhìn nước giăng đầy nhà. Có lẽ bởi đó chỉ còn là ký ức nên ta mới nhớ, mới thương như vậy.

Khi những ngày mưa bão kéo tới là những kí ức ngày bé lại quay về. Nhớ những đêm gió mạnh đập tung cửa, gió lướt vù vù như gào thét trên mái tôn, rồi mưa bắt đầu rơi lộp độp.

Đêm nay cũng thế, gió gào thét làm cái cây trước cổng cứ ngả nghiêng cuồn cuộn, nằm trên giường mà nhớ hơn hết những ngày bé ở quê, đêm mẹ phải lấy bát ra đặt trên mấy góc của cái màn để hứng nước, hứng không xuể nó dột cả xuống giường, dột đến đâu ba mẹ con lại kéo xê nhau nằm sát vào trong. Còn tệ hơn khi mà nhà mình thấp hơn so với mặt đường, nhìn đường vẫn không ngập mà nhà mình thì đã ngập trong biển nước, chỉ có trên giường là an toàn nhất, ngồi ăn cơm cũng đặt chân lên nước, đêm nằm ngủ nước cuốn mọi thứ từ ngoài cho đến đồ đạc trong nhà trôi theo dòng, cứ đưa đẩy chai lọ đập vào nhau. Sau khi cơn mưa qua người ta chỉ thấy có hai đứa bé lom khom bê cái đống sách vở đồ sộ ướt nhoẹt ra bên lề đường phơi đến mấy buổi nắng, sách cứng vào giòn tan nhưng cũng chuyển sang một màu ố vàng, bìa rời rụng. Giờ đây không còn phải sống trong cảnh ngập nước nữa, đêm đêm vẫn giật mình lo sách ướt, những thứ mà tuổi thơ đã khắc sâu hẳn là cũng khó phai đến mãi cuộc đời sau này dù khôn lớn hay nhà cao cửa rộng.


Người ta nói mưa thường mang đến nỗi buồn, có lẽ là đúng, rất ít người thấy mưa mà lại vui, mưa ẩm ướt làm tâm trạng trùng xuống và bất chợt nhớ về điều gì đó quen thuộc. Nhưng mỗi khi mưa, đầu óc như tỉnh táo và nghĩ được nhiều thứ hơn nhất là trong đêm tối, khoảnh khắc ấy thật kì diệu. Tôi yêu khoảnh khắc ban đêm chỉ vì khi đó mọi người - trong đó có mẹ tôi được nằm trên chiếc giường và nghỉ ngơi thực sự, nhịp thở, nhịp tim đều đều...mẹ tôi đang được nghỉ ngơi sau cả ngày thật vất vả đã quá mệt, cũng chính là lúc năng lượng trong người mẹ tôi sẽ lại được tiếp thêm. Tôi yêu những nhịp thở đều đều ấy bên cạnh tôi mỗi đêm, thương biết bao nhiêu.

Giờ tuy đã lớn, chẳng thể về với mẹ được mấy ngày nhưng tâm trạng cũng khá hơn năm nhất chứ không phải vừa lên xe bus nhìn ngoái lại thấy mẹ quay xe máy đi về là khóc nức nở biết mình phải đến nơi phố xá ồn ào sống một mình với những công việc còn dang dở...mà cũng lạ đời này có lúc nào là hết những việc dang dở đâu? Mẹ ở nhà dù bận đến đâu cũng luôn gọi điện hỏi thăm xem đi học về chưa, có mệt không, mua sữa vào uống, ăn nhiều vào cho khỏe,…Nhưng tuyệt nhiên mẹ chẳng bao giờ nói rằng "Con có về không?" hay "Mai con về đi", tôi hiểu vì mẹ không muốn tôi vất vả, bù đầu với những việc không tên, mẹ chỉ bảo cứ ở đó học không thì đi chơi cho khuây khỏa, hai tuần hay một tháng rồi về cũng được, thiếu tiền cứ nói với mẹ.

Cuộc đời tuy dài rộng đến thế, mưa rồi lại nắng, trải qua bao nhiêu mùa thu thay lá, tôi càng thấm dần mẹ là quan trọng nhất, mẹ là người ôm tôi chặt và xoa xoa lưng nói không sao đâu khi mà nửa đêm khi con mèo kêu thé lên như tiếng trẻ em khóc làm tôi giật mình sợ hãi co rúm người dù đã 20 tuổi đầu. Tôi càng thấm hơn cái câu người ta vẫn nói "nước mắt chảy xuôi", cứ thế bà lo cho mẹ tôi rồi mẹ lại lo cho tôi...có bao giờ tôi lo được cho mẹ như mẹ đã từng lo cho tôi?

© Hoa Hướng Dương - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top