Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn ba vì đã để con tự mình vấp ngã rồi đứng lên

2017-12-03 01:39

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

blogradio.vn - Và đương nhiên có cũng vấp ngã, ba ở đó, ba chứng kiến nhưng ba không đỡ dậy, ba cho con biết nỗi đau sau mỗi lần thử thách, sự nỗ lực đứng dậy chứng minh cho ba thấy con gái ba mạnh mẽ thế nào. Và ba chỉ đến khi con cần và thực sự cần.

***

Con luôn là một đứa con gái ngang ngạnh trong mắt ba, ba nhỉ? Tính ba cũng “rắn” khỏi chê. Và thế, con là bản sao của ba, ba nhỉ?

Con không được ở bên cạnh ba mẹ từ nhỏ. Độ một, hai tháng, ba lại về nhà Nội một lần thăm con, bởi thế ký ức về ba mờ nhạt quá… Tất cả mọi việc con đều tự quyết định lấy. Có đôi khi con thấy tủi thân, muốn có ba mẹ ở bên cạnh. Thế nhưng cuộc sống có những thứ không phải cứ muốn là sẽ được, con hiểu điều đó.

Rồi khi lớn lên, con mới cảm nhận sự hiện hữu của ba quan trọng thế nào. Ba luôn là người định hướng và cho những lời khuyên đúng lúc, đúng thời điểm. Có khi hai ba con cứ ngồi nói chuyện thâu đêm về những va chạm cuộc sống, về những vấn đề con phân vân… Chỉ là trò chuyện thôi, ý kiến của con, quan điểm của con, rồi ý kiến của ba, quan điểm của ba. Ba không áp đặt, không ép con làm theo ba. Ba chỉ nói những kinh nghiệm, vốn sống ba từng trải và cảm nhận được còn con làm theo quyết định của con. Và đương nhiên có cũng vấp ngã, ba ở đó, ba chứng kiến nhưng ba không đỡ dậy, ba cho con biết nỗi đau sau mỗi lần thử thách, sự nỗ lực đứng dậy chứng minh cho ba thấy con gái ba mạnh mẽ thế nào. Và ba chỉ đến khi con cần và thực sự cần.

18 tuổi, con thi đại học, ba chỉ nói vỏn vẹn: “Thích cái gì thi cái đó, một trường thôi cũng được, rớt ba cho học lại”.

Đương nhiên đi thi là tự vác ba lô đi, xuống nhà chú ở thành phố, ba mẹ không đưa. Có thể ba muốn đưa con đi thi, nhưng hoàn cảnh không co phép. Nhưng cũng hay, đi một mình nhưng thực sự đỡ áp lực nhiều. Từ nhỏ đến lớn vẫn vậy, học hành, thi cử con vẫn tự quyết định được ba nhỉ.

20 tuổi, được học bổng đi du học, bà con góp tiền vào, mỗi người gom 20, 30 đô cho con. Trong lòng con không muốn lấy tí nào, con nói thẳng với ba: “Sao tự nhiên trước giờ có liên lạc gì nhiều đâu, tự nhiên khi đi du học lại cho. Con không muốn nhận, mai mốt gánh nặng lắm”.
Ba chỉ nói: “Con đừng nghĩ như vậy, cứ nghĩ người ta thương mình, cho mình. Ai có bảo con đền đáp gì mà nghĩ chi cho mệt.”

blog radio, Cảm ơn ba vì đã để con tự mình vấp ngã rồi đứng lên

Đúng, cứ đơn giản hóa mọi thứ đi ba nhỉ, vốn dĩ cuộc sống là cho và nhận yêu thương mà, đúng không ba?

22 tuổi, kinh doanh một cửa hàng, ba cũng chỉ nói, sẽ có nhiều thứ để lo, nhưng nếu con muốn thì con cứ thử. Những khó khăn cứ ập đến và con ngập trong mớ hỗn độn. Đến phút chót ấy, ba đã ở bên cạnh, cùng con giải quyết những hậu quả cuối cùng. Và đúng như ba nói, một cánh cửa khép lại thì cánh cửa khác lại mở ra - Đó là cuộc sống.

23 tuổi, dự định kết hôn, mọi người bàn tán về việc lấy chồng ngoại quốc. Ba chỉ nói: “Nhiều người gả con xong, không có cơ hội gặp lại luôn, gả con chứ không bán con, kệ ai nói gì nói, xin miễn con ba khỏe mạnh, hạnh phúc. Lấy chồng Việt Nam, ba biết còn nhìn thấy mặt con, biết con sống ra sao.” Ba vẫn vậy, luôn cho con một sự lựa chọn.

24 tuổi, quyết định kết hôn. Ba vẫn chỉ nói rằng: “Tùy con, nhưng con kết hôn, con phải chấp nhận bị ràng buộc, bởi chồng con, bởi nhà chồng và rất rất nhiều thứ nữa. Có thể những dự định, ước mơ sẽ phải hy sinh, cuộc sống hôn nhân sẽ phải hoàn thiện và thay đổi mình nhiều. Khi con quyết định thì hãy chịu trách nhiệm với quyết định của mình”.

Và con vẫn kết hôn. Khi những sóng gió đến, những lúc mệt mỏi, ba chỉ bảo con kiên trì với con đường mình đã chọn, ba và gia đình vẫn sẽ luôn ở bên cạnh con.

blog radio, Cảm ơn ba vì đã để con tự mình vấp ngã rồi đứng lên

25 tuổi, đi làm những va chạm đến, mạnh mẽ, nhiều hơn, ba vẫn là người lắng nghe và chia sẻ cùng con.

26 tuổi, đã có những bước ngoặt, phải lựa chọn, đi làm hay ở nhà chăm con? Những trăn trở trong cuộc sống, sự nghiệp, ước mơ, hoài bão… ba vẫn chỉ phân tích cho con một sự hỗ trợ hợp lý và để tự con là người quyết định cuối cùng.

Con biết trong số những quyết định ấy cũng có những lần con sai. Con đã từng đôi lần ước gì đã nghe theo lời khuyên của ba. Thế nhưng ba nói đúng, mọi thứ đều cho con những bài học đáng giá. Sau một sai lầm sẽ luôn có một bài học đúng.

Cảm ơn vì ba luôn cho con lựa chọn, cho con tự quyết định và tự thay đổi chính mình vững vàng hơn. Con sẽ không hối hận vì những chuyện đó ba ạ, con phải làm để vấp ngã, và tập đứng lên để vững vàng hơn, phải không ba?

© Tram Le – blogradio.vn

Các bạn vừa lắng nghe bài chia sẻ Cảm ơn ba vì đã để con tự mình vấp ngã rồi đứng lên được gửi về từ bạn thính giả Tram Le. Và nếu bạn có những tình cảm, những câu chuyện xin mời bạn chia sẻ cùng chúng tôi qua địa chỉ email blogradio@vnnplus.vn.

Chương trình Family radio được thực hiện bởi giọng đọc Lan Phương và nhóm sản xuất blog Radio, được phát trực tuyến trên chuyên trang blogradio.vn. Xin chào và hẹn gặp lại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top