Đó là một người tôi đã từng rất thương
2019-10-08 01:05
Tác giả: Nguyễn Việt Lực Giọng đọc: Hà Diễm
Sau khi chia tay, nhiều người không thích gọi người kia là người yêu cũ mà chỉ gọi là người đã từng rất thương. Bởi vì với họ, những cái cũ nên gói ghém lại để cất khi vào kho ký ức. Còn người đã từng thương, là người mà ta dành cả thanh xuân. Khi ấy, chúng ta tự cho mình cái quyền sai, quyền yêu một người nhiều hơn tất thảy. Để rồi chỉ khi trải qua thêm một, hai mối tình nữa chúng ta mới nhận ra rằng đó là người khiến ta can đảm yêu một không toan tính, không sợ tổn thương.
Chiều hôm ấy, hoàng hôn vừa tắt nắng, kết thúc một ngày như bao ngày, một ngày vô vị, một ngày nằm vùi với chăn gối để rồi cái phát thanh của xóm lại vang lên blog tâm sự, tôi nghe hai chữ đã từng, lòng tôi chợt chùn xuống. Tôi thấy cô đơn, cô đơn không hiểu vì sao, vì thấy mình nhỏ bé giữa cái thế giới rộng lớn hay vì nghe được những cảm xúc mà tôi đã từng trải qua suốt những năm tháng thanh xuân ở tuổi hai mươi.
Tôi cũng đã từng đắm chìm trong cái cảm giác yêu đương, ân ái của mối tình đầu, mối tình trong sáng nhất của cuộc đời, lần đầu được nắm tay, được hôn, được cảm nhận hơi thở, nhịp đập con tim của bản thân trước những rung động đầu đời. Để rồi một ngày cuối đông tôi đau đớn nhận ra mình chỉ là một đứa nhà quê, còn anh thì học ở thành phố, bản thân tôi không đủ đẹp để giữ được mối tình đầu như thế mãi mãi.
Nếm mùi đắng cay, gặm nhấm nỗi cô đơn từng đêm với chăn gối và rồi tôi chọn cách thay đổi ngoại hình từng ngày, không phải để níu giữ tình yêu đã chết mà chỉ để anh thấy rằng sai lầm lớn nhất cuộc đời anh là bỏ rơi một người từng yêu anh hết lòng. Khi mọi sự cố gắng được đền đáp, và đúng như tôi mong muốn, anh quay lại tán tỉnh tôi như cái thuở ban đầu.
Tôi bắt đầu hành hạ anh, hành hạ để thoả mãn những ngày anh từng làm đau tôi, anh nói anh yêu tôi, tôi chỉ nhoẻn miệng cười không nói gì. Và rồi khi tôi cảm nhận được anh quay trở lại với nó là thật lòng thì cũng là lúc anh rời xa tôi mãi mãi trong một cơn bạo bệnh, cuộc đời thật biết trêu đùa con người, anh ra đi khi tuổi còn quá trẻ, để lại tôi với những nỗi hối tiếc không tên. Một lần nữa tôi lại thấy cô đơn trước cái thế giới quá đổi bất công này.
Tiếng nhạc của cái đài phát thanh nghe rè rè nhưng sao tôi thấy trong trẻo đến lạ, giọng của nữ ca sĩ Thanh Ngọc, cô đang trình bày ca khúc quen thuộc "cà phê đắng và mưa" trong đầu tôi lẩn quẩn, mơ màng, phải chăng tôi là nữ chính trong bài hát, hay bài hát đó viết ra để dành cho tôi và anh ? Tôi đã từng dành hai năm để nắm tay, ngồi đằng sau ôm lưng anh, từng gọi một ly cà phê rồi ngồi ngắm anh hàng giờ, anh thì cà phê đen, tôi thì cà phê sữa.
Khẩu vị của tôi thay đổi liên tục, nhưng tôi thường gọi những loại nước dưới hai mươi nghìn, vì tôi biết tôi là sinh viên, còn anh thì chả dư giả gì, anh nói anh yêu tôi vì tôi biết nghĩ cho anh. Ở bên tôi anh thấy đôi lúc được bình yên, đôi lúc lại thấy ồn ào đến lạ. Tôi như một thế giới thu nhỏ, có lúc tôi im lặng chỉ nhìn anh, có lúc tôi lại nổi loạn quậy phá không cho anh nghỉ. Tôi không hiểu những lời anh nói, mãi đến sau này tôi mới biết khi yêu nhau con người ta thường xem đối phương là cả thế giới thu nhỏ, mọi suy nghĩ, bận tâm đều vì cái thế giới bé nhỏ đó.
Hai năm gắn bó, vui có, buồn có, mọi hỉ nộ ái ố đều trải qua cùng nhau làm tôi cứ nghĩ cuộc đời của chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau cho đến khi tôi gặp người yêu của anh. Tôi nhận ra mình là kẻ thứ ba trong cuộc tình của hai người, anh yêu người đó một năm thì anh bắt đầu quen tôi, trong thời gian hai năm quen tôi, anh qua lại với hai người, nó rùng mình nhận ra bí mật của anh, cái vỏ bọc của con người anh bắt đầu hé lộ, mọi điều tốt đẹp nó từng dành cho anh đều sụp đổ khi anh thú nhận anh bắt cá hai tay. Tôi như một đứa thần kinh, tôi cấu xé anh, gào thét để hả cơn giận trong lòng. Anh cũng khóc, tôi cũng khóc, cả hai đứa đều khóc, khóc để kết thúc cuộc tình hai năm trong sự giả dối đến đau lòng.
Bản nhạc kết thúc, giọng cô phát thanh viên đọc những dòng tâm sự lúc trầm, lúc bổng, những dòng tâm sự buồn đến nao lòng, những dòng tâm sự của sự chia xa, nước mắt, những cuộc tình tan vỡ, chưa có bến đậu. Và tôi cũng thế, cũng chưa bao giờ có điểm dừng chân nào là chắc chắn để con tim đầy tổn thương của tôi được nghĩ ngơi sau những lần bị cơn sóng tình đánh tan nát. Mãi cho đến khi tôi gặp được anh, người có nụ cười ấm áp, có trái tim thánh thiện, có đôi bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi mệt mỏi.
Lần đầu tiên trong đời nó kể về cuộc đời tôi, gia đình tôi cho một người khác nghe, bởi anh cho tôi cảm giác an toàn, cảm giác tin tưởng và lần đầu tiên tôi khóc như một đứa trẻ trước mặt người khác mỗi khi tôi thấy con tim tôitổn thương, anh quá mạnh mẽ nên làm tôi thấy mình yếu đuối. Anh nói sẽ yêu tôi đến khi nào nó chán anh, rồi một thời gian sau anh qua lại với một người con trai khác, tôi lại thấy buồn, buồn cho cái thế giới không có một sợi dây ràng buộc nào giữa hai người, đau đấy, khóc đấy, nhưng cũng chẳng thể giữ chân một con người đa tình như anh.
Những mối tình đi qua đủ làm tôi chai sạn với cảm xúc, chai sạn với thứ gọi là tình yêu. Tôi bắt đầu nhạy cảm mọi lúc mọi nơi, tôi sợ bị bỏ rơi, lòng tự trọng không cho phép tôi bị bỏ rơi thêm một lần nào nữa nên tìm hiểu ai nhưng thấy họ có những dấu hiệu của sự chán ghét dù rất nhỏ tôi vẫn chia tay. Tôi không đặt niềm tin vào bất cứ người nào, những lời ong bướm ai đó thổi vào tai tôi cũng như một cơn gió thoáng qua, tôi nghe chán ghét đến lạ..... Và giờ tôi nhận ra tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ lắm?
Bạn thân mến, khi yêu, người ta rất ít khi nghĩ đến những chuyện buồn hay chia tay. Ai cũng sẽ nghĩ đó chính là người đi cùng ta đến cuối đời mà không hề biết phía trước còn rất nhiều ngã rẽ. Để đến mãi sau này, khi đã mất đi rồi mới biết thốt lên rằng:
Nếu biết trước đó là lần cuối chúng ta cùng xem phim thì sẽ xem thêm một bộ phim nữa, sẽ không ngại mà dựa đầu vào vai người ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối ta được sờ bàn tay mình vào mặt anh ấy, nhìn nụ cười của anh ấy dành cho mình tôi sẽ mạnh dạn tham lam chủ động hôn lên đôi môi ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối cùng người nắm lấy tay ta thì ta sẽ siết chặt thêm một chút.
Nếu biết trước đó là cái ôm cuối cùng, nụ hôn lên tóc cuối cùng thì ta ôm anh thật chặt, thật lâu để lưu giữ lại hơi ấm ấy.
Thế nhưng tất cả cũng chỉ là nếu và cũng chỉ là một người ta đã từng rất thương…
© Nguyễn Việt Lực – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Phạm Hương Giang
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Kết thúc nào cho người thứ ba?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.