Phát thanh xúc cảm của bạn !

Phơi phới trong lòng... đi chợ Tết

2013-01-29 10:58

Tác giả:



Bài dự thi Tết trong tim tôi - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi cuối bài viết!
 
Hồi nhỏ, năm nào cũng vậy, cái háo hức nhất của tôi là  theo mẹ, theo ngoại đi chợ Tết. Thỉnh thoảng cũng được mẹ cho đi chợ nhưng sao đến gần Tết tôi lại thấy khác hẳn, có lẽ vì người ta làm mới gian hàng của mình bằng vô số hàng hóa. Từ những ngày đầu tháng chạp, củ kiệu, dưa hành, bánh mứt đã đuợc đưa về đầy ứ chợ. Từ khoảng 23 là chợ bán suốt đêm, không nghỉ.
 
Mẹ thường dẫn đi chợ sắm quần áo mới cả tuần trước Tết, khoảng vừa được nghỉ học. Tôi nôn nao lắm vì cả năm mới được bộ đầm xinh xắn, đi đôi giày mới toanh. Có năm mẹ sắm cho đến ba bộ, diện đủ 3 “mùng”. Sắm vài bộ đồ nhưng hai mẹ con có khi đi đến tối mới về, đi hết quày này đến cửa hàng nọ mà vẫn chưa vừa ý. Có khi mẹ còn dẫn vào tiệm tóc, cắt tỉa đến tối mịt, ngồi chờ dài cổ mới tới phiên mình. Ai cũng nôn nóng để còn về lo dọn dẹp nhà cửa…

mứt tết
 
Bà ngoại thì thường đi chợ Tết vào tối 29. Đó là phiên chợ cuối năm, đông nhất. Chiều, cơm nước xong xuôi, khoảng 5 -6 giờ là bà cháu tôi lên đường… đi chợ Tết. Bà chuẩn bị mang theo hai cái giỏ to, một cái đòn gánh, còn mẹ cứ theo dặn dò tôi phải theo sát bà, không sẽ lạc mất. Ông chở bà cháu tôi đến đầu chợ rồi “thả” xuống. Đến nơi tôi mới biết lời mẹ dặn không thừa, chợ đông ơi là đông, người cứ nườm nượp từ các ngã kéo về, phải chen nhau mà đi trong các lối nhỏ. Chưa bao giờ mà bà mua nhiều thế. Thôi thì, “đồ khô” dành cho mấy ngày tới, thịt thà, rau củ, bánh mứt… Nhiều đến nỗi đầy cả hai cái giỏ to, còn thêm một bao dưa hấu oằn cả vai. Xong xuôi cũng đến 9 -10 giờ đêm, bà gánh ra khỏi chợ rồi đón xích lô về nhà. Đó là lần duy nhất trong năm tôi được đi xích lô nên vừa thích thú vừa lo lo khi thấy mình sao chông chênh quá!
 
Sáng ba mươi tôi còn đuợc  theo ông ngoại đi mua trái cây, hoa quả để chưng bàn thờ. Đó là “nhiệm vụ” của ông. Đi chợ với ông ung dung hơn nhiều vì ông chỉ ghé ở hàng trái cây, rồi băng qua khu chợ hoa, nhưng cũng tốn thời gian không ít vì ông kỹ tính, dạo mấy vòng mới mua xong. Ông mua thứ gì cũng lựa thật kỹ. Có lẽ vì thế mà những dĩa trái cây chưng bàn thờ suốt mấy ngày vẫn còn tươi nguyên. Ông còn chỉ tôi chọn những quả quít căng mọng còn nguyên cành lá, cặp dưa hấu đầy đặn bóng ngời, mấy quả bưởi trĩu nặng vàng tươi, còn hoa phải nở đều, cành lá xanh tươi, mua loại nhang trầm thật đặc biệt dành cho ngày Tết... Có khi ông còn mua cho mấy phong pháo chuột, về nhà ông cháu phơi thật khô để đêm giao thứa nổ giòn tan.
 
Thỉnh thoảng, gặp một vài đứa bạn theo mẹ đi chợ, hai đứa ới ới gọi  nhau: “Đi đâu đó?”. Rồi cùng trả lời: “Đi chợ Tết”. Nghe phơi phới trong lòng…
 

Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận - phản hồi cuối bài viết!



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top