Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng năm ơi, giữ hộ tôi chút kỷ niệm học trò

2018-05-15 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Thời gian vô tâm lắm mà cũng đáng thương lắm, mới đó đã một năm học nữa trôi qua cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ đã ở lại trong trang kí ức làm ai cũng buồn.

***

blog radio, Tháng năm ơi, giữ hộ tôi chút kỷ niệm học trò

Ngày học chính khóa cuối cùng của lớp 11, trời trong lắm, những đám mây chạy trốn đâu đó để rồi lộ rõ nền trời xanh thẳm, xanh luôn cả những tia nắng mùa hạ. Sân trường bây giờ rộn lắm, mọi người ùa ra bãi cỏ xanh mướt dưới những tán cây cao to, cười đùa vui vẻ rồi cùng nhau lưu lại những hình ảnh, khoảnh khắc trọn vẹn khi còn là bạn chung lớp. Tiếng nói cười hòa vào với gió bay lất phất trên những cành phượng đỏ rực như lửa cháy, rồi trong biển lửa đó, nhập nhòe trong một góc, để rồi bằng lăng mặc nhiên khoe sắc. Đứng từ chỗ cao nhất của của ngôi trường – phòng học của tôi, cảnh vật xung quanh thật yên ắng mà cũng thật bồi hồi...

Thời gian vô tâm lắm mà cũng đáng thương lắm, mới đó đã một năm học nữa trôi qua cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ đã ở lại trong trang kí ức làm ai cũng buồn. Những tiết học cuối cùng của năm cũng mau chóng kết thúc, bạn thì ngồi nhẩm lại vài ba cột điểm, bạn thì tranh thủ giờ chuyển tiết chụp lại vài ba bức ảnh với bạn cùng bàn, rồi có bạn thì tranh thủ hát cho đứa kế bên nghe,… một lẽ bởi vì chẳng biết năm sau có còn học chung với nhau không, có còn ngồi cạnh nhau nữa hay không…

Những trò quậy quá tinh nghịch ngày nào bây giờ chỉ còn có thể mỉm cười kể lại, những lần “hợp tác cùng nhau phát triển” trong giờ kiểm tra bây giờ chỉ có thể nhắc lại “công lao” của từng đứa. Bài kiểm tra cuối cùng trên lớp vào hôm trước, đứa ngồi sau quên không kịp nhắc bài cho đứa ngồi trước, bây giờ chỉ có thể cười trách nhau chứ chẳng còn lần sau để nhắc bài nữa rồi. Cuốn truyện mượn hồi đầu năm lật đật trả vì sợ không kịp. Gương mặt của mấy chục con người ngày nào cũng nhìn nhau đến phát chán bỗng nhiên cứ muốn tươi cười mãi. Lời nói vội vàng trao vì sợ không nói ra sẽ tiếc nuối. Tất cả ngồi lặng im trong lớp, khẽ khàng chớp đôi mi cong vuốt, mọi người ai nấy lần lượt nhìn xung quanh như muốn kiếm tìm hay để lưu giữ chút gì đó cho ngày mai.

Nhớ cơn mưa rào vài hôm trước, mưa tắm mát mọi thứ nơi đây và ban cho chúng thêm sắc màu tươi tắn. Cái se lạnh vào sáng sớm đầu tuần cứ như thể mùa đông đang đến, nhưng không, đó là mùa hạ, cơn mưa rào mùa hạ hay đó là cơn mưa thanh xuân? Để rồi những kỉ niệm về ngày hội-trại-xuân bất chợt ùa về trong cái mát lạnh của cơn mưa ấy. Đó là một đêm lạnh, nhưng các bạn có lạnh không? Khi chúng ta cùng siết lấy tay nhau chạy thật nhanh mà chẳng biết đang đuổi theo cái gì nữa, cứ mải miết chạy quanh ngọn lửa trại ấm nồng đó. Và như thế chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ trong chặng đường cấp ba ngắn ngủi này. Tinh thần đoàn kết, nhiệt huyết chảy sục sôi trong những con người vì nụ cười của nhau mà không biết mệt mỏi. Nó đẹp tựa như cánh hoa phượng đỏ rực, đẹp như vạt nắng chiếu vội qua kẻ lá kia, đẹp lắm!

blog radio, Tháng năm ơi, giữ hộ tôi chút kỷ niệm học trò

Cùng nhau bước qua những cung bậc cảm xúc khó tả thế nên bây giờ tự bước qua ngưỡng cửa kia để vẫy tay chào tạm biệt sao khó quá. Những câu hát vang lên đầy sôi nổi. Chúng ta cùng hòa chung tiếng hát đầy hoài niệm về những tháng ngày đã qua. Nụ cười chợt thoáng trên môi nhau để rồi khi quay lưng lại ta còn có chút gì để nhớ. Cả cuộc đời này, chỉ có một lần duy nhất chúng ta được học lớp 11, sau này dù có muốn đến thế nào cũng chẳng thể quay lại được.

Buổi họp hội cuối cùng vào buổi tối, dù trễ thế nào mọi người vẫn cố đông đủ, chỉ một lần thôi để được ngồi vòng tròn bên nhau, không trêu đùa ai nữa cũng không hứng thú với bí mật của ai nữa, chỉ để thời gian trôi lâu một chút, như gìn giữ khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong trang kí ức này vậy. Cánh phượng rơi nhẹ xuống sân trường, gió cũng ngừng mạnh mẽ, không gian yên tĩnh đến lạ, à thì kết thúc một năm học nữa rồi nhé.

Trên đời này tại sao lại có gặp gỡ và chia xa làm đau lòng biết bao nhiêu tâm hồn con người? Quãng đường thời học sinh dài đến vậy, sao có thể nhớ hết từng khoảnh khắc một cho ngày mai biến thành kỉ niệm? Nhưng khi chúng ta nhận ra được giá trị của sự gặp gỡ và chia xa thì chắc rằng không còn sớm nữa đâu, chúng ta sắp xa nhau rồi. Khoảng cách xa nhất không phải là từ thành phố này đến thành phố khác, từ trường đại học này đến trường đại học kia mà từ trái tim đến trái tim. Sau này, chắc sẽ có cảm giác chỉ cách một bức tường giữa hai lớp với nhau thôi nhưng sẽ ngỡ là cách nhau hơn cả dải ngân hà, ấy vậy nên cái gì níu giữ được hôm nay cứ nắm chặt lấy. Đừng để một ngày đẹp khác lại hối tiếc về một ngày đẹp trời đã qua, thế thì hối tiếc hơn nữa. Mà trên đời này làm gì có thuốc trị hối tiếc đâu kia chứ…

Gửi lại những tháng ngày trọn vẹn yêu thương kia một lời cám ơn và sự đáng yêu cho những người bạn tôi đã được một lần gặp gỡ trong cuộc sống này. Tháng năm ơi, giữ hộ tôi chút kỉ niệm!

© Ngân Trương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top