Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nắng tháng năm ùa về ký ức

2018-05-13 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi có trở lại được đâu.

***

blog radio, Nắng tháng năm ùa về ký ức

Một ngày tháng năm, những tia nắng đổ xuống khắp đường phố thủ đô. Nắng xuyên qua kẽ lá, đổ xuống đầu, xuống cổ, đánh mạnh vào tôi như muốn nhắc nhở tôi một thứ gì đó, một thứ tôi đã bỏ lại trong quá khứ.

Một thoáng ngẩn ngơ, nắng đưa tôi về với những miền xa xôi. Hồn tôi trở về trên con đường ngập tràn hoa và cỏ dại, với những kí ức chưa kịp đặt tên. Rồi thầm khóc cho những ngày nắng tháng năm chông chênh ấy, khóc bởi nỗi buồn thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian với một lớp bụi dầy là bộn bề, âu lo của cuộc sống. Đi trên đường thỉnh thoảng bắt gặp những đóa bằng lăng tím dịu dàng, những chùm phượng đỏ rực thì lòng lại rạo rực lạ thường, xen lẫn là một chút nuối tiếc. Ký ức một thời áo trắng đến trường với bao kỷ niệm cùng thầy cô, bạn bè.

Ôi nắng tháng năm! Nắng của sự ly biệt. Ai đã từng là học sinh chắc rằng mới cảm nhận được. Không biết các bạn thấy tuổi học trò ra sao nhưng đối với tôi nó đẹp lắm, hồn nhiên, thơ mộng lắm. Mọi thứ hiện ra thật sắc nét, tôi nhớ lại lần đầu tiên bước vào ngôi trường mới, lớp học mới, gặp được thầy cô mới, bạn bè mới. Tất cả dường như xa lạ, có một chút lo lắng, một chút sợ sệt, một chút ngại ngùng. Nhưng theo dòng thời gian, những cảm xúc đầu tiên ấy mất đi bao giờ cũng chẳng hay biết, mọi thứ dần trở nên thân thuộc, chắc có một mối lương duyên từ kiếp trước mà sát lại gần nhau trở thành những người bạn thân.

Tôi nhớ lắm những kỉ niệm cùng bạn bè đến trường, nô đùa, hò hét làm rộn ràng cả một con đường yên lặng. Tôi nhớ lắm những lúc bạn bè đoàn kết, giúp đỡ nhau mỗi giờ kiểm tra. Tôi nhớ lắm những lần bị phạt do mắc lỗi… Quên sao được màu trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi. Thương lắm hình ảnh của người thầy, người cô đứng trên bục giảng ân cần chỉ dạy cho học trò mặc bụi phấn rơi bạc mái đầu.

Nhớ những ngày nắng tháng năm, tháng của cuộc chia ly. Ai cũng cố tỏ ra vui vẻ nhưng không giấu nổi nụ cười gượng gạo.

blog radio, Nắng tháng năm ùa về ký ức

Ảnh: Nguyễn Anh Duy

Chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình.

Rời mái trường, lớp học, tôi bước vào cuộc sống mới với nhiều ấp ủ thật đẹp. Nhưng bài toán của dòng đời đâu phải đẹp như mình tưởng. Giữa bộn bề lo âu của cuộc sống, con người ta cứ lao theo những nhu cầu thiết thực và quên đi những năm tháng hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây, tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã vô tình quên đi những kỷ niệm đó.

Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi có trở lại được đâu.

Kể từ ngày chia tay đến nay đã được một thời gian khá dài và cũng rất ít khi tôi được trở lại trường cũ. Tôi không biết bây giờ ngôi trường ấy, lớp học ấy có gì khác không? Những người thầy, người cô, những bạn bè ngày ấy như thế nào?... những câu hỏi đua nhau hiện ra trong trí óc.

Cảm ơn nắng tháng năm đã đánh thức tâm hồn của tôi, cảm ơn những ngày tháng xa xôi đã cho tôi biết bao kỷ niệm đẹp. Như một bài học của người bạn cũ, nắng đã dạy cho tôi biết trân trọng quá khứ hơn dù chịu cái gì ở cuộc sống hiện tại.

© Tào Đạt – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top