Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gió chở năm cũ đi xa để đêm về trở lạnh

2017-12-26 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Lần đầu tiên ở thành phố này tôi cảm nhận được cái lạnh của những ngày cuối năm. Tôi bước trên con đường thân quen đến trạm xe bus để bắt đầu cho mình một ngày mới trên chiếc xe màu xanh lá quen thuộc. Hai bên quán cóc nho nhỏ, những ông cụ ngồi uống cà phê buổi sớm, trên tay cầm tờ báo đọc tin tức mới trong ngày. Con cún nằm bên cạnh co ro, cuộn tròn mắt lim dim mơ ngủ, thỉnh thoảng lại vẩy vẩy cái tai như đang nghe được tiếng động gì đó. Gió lạnh tràn qua như nhắc nhở mọi người rằng năm sắp hết, đông sắp tàn, mùa xuân sẽ lại về.

***

blog radio, Gió chở năm cũ đi xa để đêm về trở lạnh

Vệt nắng cuối ngày vàng vọt như cố níu kéo thêm một chút ánh sáng sắp tắt. Thời gian cứ vội vội, vàng vàng lướt qua khiến con người ta chưa kịp quay đầu lại thì một năm nữa cũng sắp qua đi.

Tôi cầm cuốn lịch trên tay và đếm ngược. Thời gian vậy đó mà đã qua hết mười một tháng rồi. Những ngày tháng mười hai như đánh thức trong tôi bao nhiêu trăn trở với những điều mình làm được, với những dự định vẫn còn là dự định. Bỗng chợt giật mình, ngỡ ngàng khi thời gian trôi qua nhanh quá.

Cuộc đời hữu hạn, thanh xuân đâu thể đến hai lần. Một năm qua đi như giấc mơ. Mùa xuân là cô gái tuổi mười tám tràn đầy sức sống, dịu dàng, xinh tươi. Mùa đông lại trở thành già cỗi ngồi nhớ về một thời tuổi trẻ đã qua. Tháng mười hai đem một chút nắng mong manh dễ vỡ tan khi mưa ùa về giăng phố.

Đêm tôi bước ra khỏi sân trường gặp ngay làn gió mạnh tạt vào mặt rát buốt. Đêm nay thành phố đã trở lạnh! Tôi lang thang trên sân trường nhìn những lá me rơi rụng vô định vào không trung. Chợt nhớ những kỷ niệm ngày đông khi còn là học sinh. Quê hương nghèo lại có mùa đông lạnh giá. Mỗi ngày đến trường chỉ mặc chiếc áo mỏng manh không đủ ấm. Cả lớp đứa nào cũng vậy, nhà nghèo được đi học đã vui lắm rồi đâu dám đòi hỏi gì hơn nữa, mà có đòi hỏi cũng không thể có được. Vậy đó mà vẫn miệt mài, chăm chỉ, nỗ lực vượt qua bao chặng đường dài, đội mưa gió để đến trường. Ký ức đâu dễ nào mờ phai dù năm tháng có phủ những lớp bụi mờ trên bước thời gian trôi.

Đêm tôi đi ngang qua con phố dưới ánh đèn cao áp vàng vọt. Trời càng về khuya càng lạnh, gió càng thổi mạnh, phố chỉ còn lưa thưa người qua lại. Trên đường những chiếc lá khô rơi xuống rồi bị gió cuốn bay xào xạc. Thứ âm thanh này lâu lắm tôi mới gặp lại kể từ khi xa quê bôn ba nơi đất khách. Sau những năm học hành và làm việc chăm chỉ, tôi quên mất những đổi thay xung quanh mình. Giờ đây đêm dài gió trở, tôi bỗng bâng khuâng hóa ra mình đã bỏ qua rất nhiều những khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên nơi đây.

Phố im lìm nằm dài dưới ánh đèn đường leo lắt. Vài hạt mưa bay lất phất bám vào áo, vào tóc kèm theo là làn gió lạnh buốt thổi qua. Hai bên đường có những ngôi nhà cao tầng đóng cửa im lìm, bên cạnh sự cao sang, xa hoa đó lại là những con người gầy còm, quần áo rách tươm nằm co ro dưới mái hiên. Bất chợt tôi thấy khóe mắt mình cay cay, nơi tim mình có chút gì đó xót xa. Tôi thương những con người đến một chỗ ở tử tế về đêm cũng không có. Tôi cũng không biết có những lúc nào đó người ta đã từng sống một cuộc đời êm ấm và tốt đẹp hay chưa nhưng hình ảnh lúc này đây vẫn khiến cho người chứng kiến đau lòng. Chợt nghĩ nếu những ngày mưa gió lớn thì sao? Họ vẫn co ro dưới gầm cầu, dưới mái hiên, sống tạm bợ như vậy cho qua ngày tháng hay chăng? Bất giác có ước mơ nho nhỏ, mơ một ngày nào đó tất cả những người vô gia cư thế này đều có nơi nào đó để nương thân dù là một chỗ thật đơn sơ thôi cũng tránh được mưa gió của đất trời.


blog radio, Gió chở năm cũ đi xa để đêm về trở lạnh


Rồi đêm cũng im lìm ngủ yên bên phố vắng, bỏ lại gió lạnh lẽo thổi qua, bỏ lại những cột đèn đường hao gầy, bơ vơ cúi đầu ngủ gục, bỏ lại đằng sau tôi là một khoảng lặng của phố hiu quạnh.

Trời đêm chuyển dần về sáng trong những cơn gió lùa qua tán lá làm chúng rơi đầy trước hiên nhà những chiếc lá khô. Hạt sương giật mình mở mắt. Bình minh trở mình khe khẽ để bắt đầu ngày mới ở một nơi rất xa thành phố. Tôi bước ra đường trong làn gió lạnh thoảng qua mơn man trên da thịt. Lần đầu tiên ở thành phố này tôi cảm nhận được cái lạnh của những ngày cuối năm. Tôi bước trên con đường thân quen đến trạm xe bus để bắt đầu cho mình một ngày mới trên chiếc xe màu xanh lá quen thuộc. Hai bên quán cóc nho nhỏ, những ông cụ ngồi uống cà phê buổi sớm, trên tay cầm tờ báo đọc tin tức mới trong ngày. Con cún nằm bên cạnh co ro, cuộn tròn mắt lim dim mơ ngủ, thỉnh thoảng lại vẩy vẩy cái tai như đang nghe được tiếng động gì đó. Gió lạnh tràn qua như nhắc nhở mọi người rằng năm sắp hết, đông sắp tàn, mùa xuân sẽ lại về.

Tôi ngước lên nhìn bầu trời đầy mây xám xịt, ông mặt trời lười nên thức dậy muộn, mà không có lẽ những ngày này ông trốn đi chơi đâu đó quên mất nhiệm vụ của mình là đem ánh nắng đến nơi đây.

Một ngày mới bắt đầu ở nơi tôi làm việc bằng những cái rùng mình vì lạnh của mọi người. Những câu hỏi bâng quơ chào buổi sáng rồi lại tất tả để cố gắng hoàn thành công việc của mình, cố gắng đuổi theo cho kịp về cùng với hoàng hôn, về khi gió chở chiều đi xa, mang đêm đến trong khí trời khô và lạnh.

© Ngọc Hạ - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top