Đừng chạy đua với cuộc sống mà quên đi bình yên
2018-05-11 01:32
Tác giả:
Bình yên là… sau một ngày làm việc được chạy ngay về nhà, tắm rửa, ăn uống, bật nhạc lên và lôi quyển sách ra đọc.
Bình yên là khi bạn cảm thấy mình cô đơn nhìn về một phía nào đó, có người đặc biệt đang đứng ở đó.
Bình yên là khi ngồi trên xe buýt với cái đầu trống rỗng những nặng nề, nhìn cảnh đời vụt qua liên tục trước mắt nhưng không màng bắt lại, cứ để nó tuột đi, trôi đi. Hướng lòng đến một bến xe buýt bất định vô hình.
Bình yên là khi nằm dài giữa bãi biển, ngắm trời đêm khoáng đãng, nghe sóng vỗ rì ròa.
Bình yên là khi ngắm bóng lưng một ai đó, dù mình biết cái lưng đó không thuộc về mình…. nhưng vẫn ngắm nhìn và chờ đợi.
Bình yên là khi anh ôm chặt lấy em vỗ về, lau nước mắt: “Anh ở đây rồi! Đừng sợ em yêu!”
Bình yên là khi thấy những người thân hạnh phúc…
Bình yên là khi biết mình luôn có một gia đình để quay về…
Bình yên là gì hẳn mỗi người đều có những câu trả lời riêng, nhưng tôi chắc chắn một điều, đó là nếu có điều gì đọng lại sau những biến cố, khó khăn trong cuộc đời một con người, thì đó chính là mong muốn bình yên…
Và bình yên, đôi khi giản dị lắm, đó là những phút bình dị nhất, ta thả mình với nó, ngắm nhìn, mỉm cười, bước chậm lại một chút, đó là bình yên!
Vậy đấy, bình yên lắm lúc đơn giản lắm, chẳng cần tượng tưởng đâu xa, nhưng con người lại cứ mãi cắm đầu chạy đua với cuộc sống mà quên đi sự bình yên vốn dĩ nên có cho cuộc sống.
© Trang Tis – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"