Đôi lời gửi tuổi thanh xuân: Cấp 3 chính là quãng thời gian đẹp nhất trong giấc mơ tuổi trẻ mà ai cũng muốn mơ hoài
2018-06-05 01:26
Tác giả:
Chúng ta cũng đủ lớn để nhận ra 1000 ngày không phải là dài so với đời người nhưng lại là quãng thời gian mang tuổi trẻ, mang những ước mơ và cả những nỗi niềm chưa kịp bày tỏ.
Đó là lời cảm ơn dành đến những người thầy, người cô đã luôn hết lòng tận tụy. Suốt những năm tháng dài đằng đẵng với những kỳ kiểm tra, những bài thi, nỗi ám ảnh của kiểm tra bài cũ... đã kết thúc rồi. Dù có muốn "thót tim" mỗi giờ kiểm tra bài cũ hay muốn quay cóp trong giờ kiểm tra, ăn vặt trong giờ học cũng chẳng còn cơ hội nữa. Ngày trước mỗi lần được thông báo nghỉ tiết thì vui mừng hò hét ầm ĩ, thế mà giờ đây được nghỉ hẳn thì lại chẳng thể vui nỗi.
Đó là lời nhắc nhở "mày đừng quên tao", "đừng quên lời hứa họp lớp hằng năm nhé"... Mặc dù chẳng biết ngày mai ra sao, mỗi đứa sẽ lựa chọn tương lai của mình như thế nào nhưng đừng quên rằng chúng ta đã có một thời thanh xuân tươi đẹp cùng nhau, bạn nhé...
Đó là lời "tỏ tình" chưa kịp nói và giờ này thì chẳng còn cơ hội để bày tỏ nữa rồi. Trước đây cứ sợ rằng nói ra sẽ mất đi tình bạn, sẽ khiến bạn chẳng chuyên tâm học hành... rồi chần chừ chờ đến giây phút cuối cùng của tuổi học trò để thổ lộ. Nhưng rồi lời chưa kịp nói đã phải chia xa. Chẳng biết sau này sẽ yêu ai, thương ai, nhưng mối tình học trò ấy bỗng trở thành một niềm tiếc nuối, một hoài niệm khó quên.
"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa" - thế nhưng những giọt nước vẫn không ngừng trôi qua kẻ tay, rớt xuống và hòa tan những kỷ niệm và trí nhớ. Để sau này mỗi lần chúng ta nhìn vào những bong bóng mưa đều có thể nhớ đến những ngày tháng thanh xuân đẹp đẽ này...
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.
Tuổi thơ và Ngoại
Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.