Cát bụi cuộc đời
2018-07-29 01:30
Tác giả:
Gặp nhau chớp nhoáng, chẳng có chuyện gì để nói ngoài đề tài liên quan đến chuyện trời, chuyện đất. Rồi như sực nhớ điều gì ấykhi nhỏ nhắc tôi mai nay là đám giỗ bạn. Nghe tên thoáng chút có gì đó lành lạnh gợn ở sống lưng và đôi chút bồi hồi. Dường như có có gì đó nặng nề hơn khiến cho tâm trạng tôi bỗng dưng buồn nhiều khi những hình ảnh về bạn bỗng chốc ùa về.
Bạn thật sự là một con người tuyệt vời bởi tôi chưa từng thấy bạn nói ghét ai bao giờ, và đương nhiên tôi cũng chưa từng nghe bạn đưa ra lời bình luận, phê phán nào dành cho ai. Trong bạn, ai cũng có một thế mạnh để làm điểm ưu của mình. Bởi vậy, dường như bạn chỉ là người chỉ biết cho đi mà chưa từng đòi hỏi hay mong cầu về một sự nhận lại nào ấy. Bạn mang lại cho người đối diện sự tươi tắn bằng nụ cười rạng rỡ. Bạn trao tặng sự tự tin bằng cách khích lệ; và đặc biệt bạn luôn biết cách tạo người khác cảm thấy ấm áp, an tâm và tin tưởng.
Vậy mà, với bản thân mình, bạn chịu buông xuôi; bạn bất lực trước một căn bệnh không thuốc chữa dẫu nghị lực của một cô gái đôi mươi ngày ấy kiên cường chống trả để chiến thắng với “thần chết” đang một lúc càng gần. Dù cho tất cả bạn bè, người thân đã chuẩn bị tinh thần khá kỹ về việc theo dõi tình hình của bạn nhưng đó vẫn là một tin khủng khiếp nhất, khiến cho tất cả mọi người không thể bàng quang trước một sự thật khi giữa đêm nghe tiếng chuông điện thoại gấp gáp từ phía đầu dây bên kia của mọi người báo tin xấu nhất về bạn.
Và tôi sẽ chẳng bao giờ quên vào một buổi sáng hôm ấy, khi chiếc xe cứu thương đi chầm chậm rồi đỗ xịch trước ngõ nhà bạn. Bao nhiêu năm bạn xa quê để rồi khi bạn trở về lại trong trường hợp như vậy.
Hành trang của bạn mang theo về của từng ấy thời gian chẳng có gì ngoài những đồ dùng cá nhân, những bằng khen chứng nhận khoa học, cả núi sách vở cũng theo bạn trở về.
Bạn đã ra đi ở cái tuổi đôi mươi đầy nhiệt huyết khi chưa được hưởng trọn vẹn hạnh phúc của tình yêu đôi lứa, khi việc học hành còn dở dang, sự nghiệp và ước mơ chưa kịp thực hiện.
Mới đó, mà bây giờ đã là tám năm ròng rã kể từ ngày bạn nói lời tạm biệt để trở về với “đất mẹ”; để rồi bây giờ mỗi lúc nhớ về bạn, kể nhau nghe về bạn thì tất cả bạn bè cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn bên lồng ngực đến khó tả để diễn đạt bằng lời mà chỉ có nước mắt đâu đó chỉ chực trào ra hai bên khóe mắt cay cay.
© Hang Nguyen Thanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.
Tuổi thơ và Ngoại
Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.