Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa gợi thương gợi nhớ gợi những vu vơ

2018-06-12 01:29

Tác giả: Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Thành phố đã bước vào mùa mưa. Những cơn mưa rào đầu hạ bất ngờ đến như một nỗi nhớ chợt trở dậy. Ngắm nhìn những giọt mưa rơi, những bong bóng nước, có ký ức nào trở về trong bạn không?

***

Ngày còn đi học, chúng tôi với cái vô tư của tuổi con nít vẫn chưa biết gì cứ sợ trời mưa, vì mỗi lần mưa là đứa nào đứa nấy ướt sũng cả người.

Càng lớn, mưa là một sự gì gần gũi với chúng tôi hơn. Trời mưa, chúng tôi núp dưới mái hiên ngắm giọt mưa rơi tí tách rồi khẽ hòa vào dòng nước cuốn nhanh trên mặt đất như một cách ẩn mình. Chờ đợi, sự kiên nhẫn của một đứa trẻ đang chờ đợi sự xuất hiện của cầu vồng. Chúng tôi đứng ngắm mãi cầu vồng đến khi nó tan ra rồi mỗi đứa mới chịu cúi mặt xuống nhìn nhau, bàn tán về cái điều mình vừa trông thấy.

Lớp 9, cái tuổi 15 đầy thơ mộng, chưa biết yêu và hi vọng về một tương lai. Tôi đã biết cảm nhận từng cơn mưa với từng hồi cảm xúc. Cơn mưa nuôi dưỡng tâm hồn tôi, nuôi dưỡng vùng quê nghèo mát. Mười hai tháng, bảy tháng mưa và năm tháng nắng, tôi dần cảm nhận được nhiều hơn. Cơn mưa trên đường tôi đi học, lạnh buốt thấm vào áo, mưa xé rách chiếc áo mưa cũ kĩ mà độc nhất của cha tôi. Một đời gánh gồng mưa sa bão táp, chiếc áo bạc màu lẫn cả giọt mồ hôi. Cha để chiếc áo cho tôi gói gọn vào ngăn cặp, sợ mỗi khi mưa về con lại thiếu sự chở che.

Mưa mùa này tôi đã biết trú mưa, dù chiếc áo mưa của cha đã rách nhưng tôi vẫn giữ được mình và cặp sách bên trong không bị ướt, giữ cả niềm hi vọng của mẹ cha về một ngày mai. Tôi đã biết cảm nhận cái lạnh của trời mưa thấm vào da thịt như cũng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ cha mà tôi. Những ngày mưa, tôi đứng ngoài hiên nhà nghe tiếng mưa rơi tí tách. Mưa trên trời cũng chảy về đất mẹ như máu con người luôn chảy về tim. Tôi bắt đầu thấy yêu mưa dù đường trơn làm tôi suýt té khi đạp xe đi học. Nhưng lại cũng mong mưa chớ vội về làm ướt áo em tôi. Tôi không muốn mưa lùa làm lung lay mái lá nghèo xiêu quẹo, tôi mong mưa nhè nhẹ rơi thôi để lớp lá còn giữ được lâu hơn, cho nóc nhà khỏi dột mưa làm cha trở lạnh, mẹ không còn thức trắng lo giấc ngủ đàn con.

Mưa gợi thương gợi nhớ gợi những vu vơ

Trời mưa, lớp võ nhỏ bé của chúng tôi bị ngừng buổi học, cái tuổi ô mai mà thích võ thuật với cước quyền, cái tuổi ấy đáng ra phải mải mê với trò chơi trốn tìm cút bắt… Tôi đạp thật nhanh về cho mưa khỏi bắn vào mắt và về nhà trước khi trời kịp tối. Chợt nhớ bài hát của một ai đó “Đường xa ướt mưa” như con đường tôi đi học; mưa không lớn, nhưng bị ướt thật nhiều bởi đường xa. Cuộc đời mẹ cha cũng như cơn mưa tôi cảm nhận, nuôi con không phải chỉ một ngày một bữa mà nuôi con là cả một đời. Cực nhọc tích góp qua thời gian trải đầy trên tóc mẹ, nắng mưa len vào thịt da làm nhăn nheo đôi mắt mẹ đen huyền…

Mưa rồi, tôi xa nhà đã gần một năm có lẻ, mưa mùa hè làm tôi nhớ lũ bạn thân khôn xiết, nhớ ba mẹ như vẫn thường nhớ lúc rời quê. Vẫn thoáng hiện đâu đó hình ảnh đứa cháu gái nhỏ chờ cô về mua cho quà bánh dưới mái hiên mưa khẽ tạt vào. Chốc chốc, tiếng những tàu dừa xào xạc trộn lẫn tiếng cái kèo nhà ngọ nguậy nghe như cùng một nhịp. Và cũng đã lâu lắm tôi không nhìn ra cánh đồng xa chờ mong mẹ cha đi ruộng chóng về giữa làn nước mưa trắng xóa. Có lúc chính tôi cũng không biết vì điều gì mà mắt cứ đăm đăm dán chặt vào hư không, như chờ mong, như luyến tiếc những kỉ niệm buồn đã qua trong quá khứ, mà mưa vô tình gợi nhớ trong tôi. Dường như mưa cũng biết tôi buồn nên cố lướt thật nhanh qua cho lòng tôi không xúc động.

Mưa khiến người ta vui mà cũng gợi lại những chuyện buồn. Đối với tôi, những hạt mưa như những dòng nhật kí bất ngờ và lặng lẽ. Mưa góp nhặt niềm vui và nỗi buồn của con người và giấu đi mà không hề xin phép. Ấy vậy mà mưa còn vô tình lật mở những trang nhật kí đó mà không cần quan sát cảm nhận của kẻ đang xem. Mưa gợi lại chuyện buồn một cách không ai ngờ. Mưa lặng lẽ đứng đằng sau mà thì thầm làm người ta phát khóc. Ấy thế mà ta vẫn không ghét nỗi mưa, ta cứ chờ mưa về xua tan cơn nắng hè gay gắt, cứ mong mưa về để nhắc ta chút kỉ niệm tuổi ngây thơ, gợi ta nhớ những ân tình mà vì một lí do gì ta từng quên bỏ. Mưa gợi dòng thương nhớ. Mưa cũng yếu mềm như cô gái đương xuân. Lúc mạnh bạo đập vào tai nghe chan chát, khi nhẹ nhàng len vào kẽ lá cội cây.

Đứng dưới mái hiên, tôi lặng ngắm từng hạt mưa len lỏi qua mái lá và vội vàng rơi lách tách xuống đường rồi hòa thành dòng nước nhỏ. Mưa rủ nhau chảy ngược ra sông, tìm lối về đại dương cùng nguồn cội. Tôi chợt nhớ đến câu mẹ bảo: “Mưa từ trên trời mưa xuống chứ mưa nào ở dưới đất mưa lên”. Và tình thương của cha mẹ dành cho con cũng thế, không bao giờ cha mẹ nghĩ đáp đền. Mưa khẽ trôi cuốn những tâm tư của tôi xa mãi, để đọng lại sau cùng là chiếc cầu vồng lung linh nơi cuối chân trời.

© Lê Thị Ngọc Diễm – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Tuấn Anh
Minh họa: Tuấn Anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top