Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

2017-06-23 22:00

Tác giả: Mỹ Nhiên Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh

blogradio.vn - Hạnh phúc trong cuộc sống đôi khi chỉ là có một người hay một điều gì đó để ta một lòng một dạ đặt niềm tin. Niềm tin sẽ là ánh sáng dìu dắt tuổi trẻ đi qua những cám dỗ và bồng bột của cuộc đời để anh và em sẽ mãi bên nhau. Hãy tin vào tình yêu vì em và anh còn trẻ!

***

Bạn thân mến! Không phải tự nhiên mà hoa hồng lại được coi là loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Đó là loài hoa rực rỡ sắc hương nhưng cũng mang trên mình đầy gai nhọn. Tình yêu cũng như một đóa hồng, ta được cảm nhận vẻ đẹp và mùi hương của nó nhưng gai nhọn của nó lại khiến ta đau. Khi bạn bước chân vào khu vườn tình yêu, bạn phải chấp nhận hạnh phúc và cả những lúc khổ đau. Đừng nói rằng bạn không cần tình yêu khi những ngày cô đơn hoang hoải, bạn vẫn mong chờ có một vòng tay nào đó cạnh bên. Bởi vì bạn đã trải qua đổ vỡ quá nhiều, tổn thương quá nhiều nên bạn cảm thấy sợ yêu mà thôi. Tuổi trẻ mà, vấp ngã, khổ đau là điều không tránh khỏi. Nhưng vấp ngã thì đứng dậy, tổn thương cũng không sao, hãy cứ can đảm mở lòng với tình yêu đi. Chỉ cần bạn dám yêu và dám tin, rồi một ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn.

Mở đầu số Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe lá thư “Vì em tin anh” được gửi đến từ thính giả Kim Thanh.


Lá thư trong tuần: Vì em tin anh (Kim Thanh)

Hãy tin vào tình yêu vì em và anh còn trẻ!

Hạnh phúc trong cuộc sống đôi khi chỉ là có một người hay một điều gì đó để ta một lòng một dạ đặt niềm tin...

Anh à, có phải ai sinh ra trên đời cũng có sẵn một nỗi cô đơn và một chiếc túi không? Cô đơn để luôn khát khao có một người bên cạnh và chiếc túi để mang những phiền muộn buồn đau của một người nào đó đi xa thật xa.

Em cũng vậy, luôn có sẵn một nỗi cô đơn thường trực, nhưng vượt qua những nước mắt, những nỗi buồn, em thấy mình thật may mắn vì đã gặp và yêu anh!

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Mọi người thường nói mối tình đầu là mối tình đáng nhớ nhất. Với em, những người mà em đã dành tình yêu trong cuộc đời đều là mối tình đầu, là những người em gặp và đã yêu họ bằng những tình cảm chân thành nhất. Anh cũng vậy, là người đầu tiên mang lại những rung động và tình cảm trong cả lý trí và trái tim của em, là người đầu tiên em yêu theo cách của riêng em.

Trước em, anh cũng có những tình yêu thật đẹp đúng không? Em có thể cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc trong đôi mắt rạng rỡ của anh mỗi khi nhắc đến họ. Ánh mắt xa xăm, anh kể về những kỷ niệm, những cô gái đi qua cuộc đời anh. Đôi khi em ghen anh ạ, bởi vì những khi đó anh thật bình yên, khóe miệng tươi hơn, ánh mắt ấm áp hơn. Em ao ước mình một lần có được ánh mắt ấy mỗi lần anh nhắc về em.

Có lẽ em chưa bao giờ là ký ức của anh, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ nhắc đến em trong những câu chuyện vẫn kể với con của chúng ta anh nhé.

Chuyện tình của anh và em cũng giống như những cuốn sách, sẽ có lúc cảm thấy vui vẻ với những câu chuyện cười, cũng có lúc tâm hồn cảm thấy lắng đọng bởi những quan tâm, chia sẻ, cảm thông dành cho nhau. Và còn có cả những giọt nước ướt nhòe trang giấy bởi những hiểu lầm, những nỗi nhớ về nhau mà đến chính bản thân em không thể ngăn nổi... Ngay lúc này đây, có lẽ anh đang ngủ giấc thật sâu rồi, em thì lại ngồi nghe đi nghe lại bài: “You raise me up”, từng câu chữ, từng giai điệu là những suy nghĩ trọn vẹn về anh - người em yêu rất nhiều.

Em biết rằng trên con đường sắp tới có những chông gai và những áp lực đè nặng trên vai anh, bất cứ lúc nào anh thấy mệt mỏi hãy dựa vào vai em nhé. Người ta hay nói rằng không nên quá hi vọng hay tin tưởng vào điều gì đặc biệt là trong tình yêu. Nhưng em sẽ không như vậy, em sẽ vẫn cứ hi vọng, cứ tin tưởng vào tình yêu của anh và em, về những điều rất tuyệt vời đang diễn ra. Vì chẳng phải tình yêu là thứ mà con người ta luôn mong đợi và khao khát trong suốt cuộc đời sao? Em tin anh, tin vào tình yêu của chúng ta, dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng luôn ở bên nhau anh nhé.

Niềm tin sẽ là ánh sáng dìu dắt tuổi trẻ đi qua những cám dỗ và bồng bột của cuộc đời để anh và em sẽ mãi bên nhau. Hãy tin vào tình yêu vì cả hai ta còn trẻ!

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Bạn vừa lắng nghe lá thư Vì em tin anh được gửi đến từ thính giả Kim Thanh. Bạn thân mến, người ta có câu “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Có thể bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều người, trải qua một vài mối tình “có duyên không nợ” trước khi gặp được đúng người mà nhất định sẽ trở thành bạn đời của bạn. Bởi vì Trái Đất tròn nên những người yêu nhau dù xa cách đến mấy cũng sẽ trở về bên nhau. Nhưng khi tình yêu chỉ đến từ một phía, liệu họ còn có thể gặp lại nhau, liệu họ có thể cho nhau một cơ hội? Câu trả lời sẽ có trong câu chuyện của tuần này. Tiếp theo chương trình, mời các bạn lắng nghe truyện ngắn: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến, được gửi đến từ tác giả Mỹ Nhiên.

Truyện ngắn: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến (Mỹ Nhiên)

Người ta nói, những người yêu nhau nếu có duyên thì dù xa nhau vẫn có thể gặp lại. Còn anh và tôi, chỉ là tình cảm xuất phát từ một phía có thể được gặp lại không? Tôi đã luôn ấp ủ một hy vọng mong manh rằng sẽ được gặp lại anh vào một ngày nào đó. Dù rằng chỉ cần được nhìn anh từ xa, nhìn nụ cười anh để biết rằng anh đã bình yên với cuộc sống của mình là tôi đã hạnh phúc lắm.

Why - quán cà phê nhỏ nằm cuối con hẻm cạnh trường đại học. Lần đầu tiên tôi đặt chân đến Why cũng bởi tò mò, vì cái tên, vì không gian tràn ngập màu tím của những chùm hoa nhỏ. Why yên bình, nhưng ấm cúng.

Chiếc bàn gỗ nhỏ đặt bên cạnh cửa sổ, vài bản nhạc phát ra từ chiếc máy thu âm cũ.

- Lần đầu tiên em đến đây à? - Anh phục vụ trong chiếc áo sơ mi màu xanh biển, tay cầm menu lịch sự hỏi tôi.

- Đúng rồi ạ!

Thật ra tôi ghé đây cũng vài lần trước đó. Chủ yếu là buổi chiều khi vừa kết thúc tiết học. Có lẽ những lần đó anh không gặp tôi, hoặc có gặp cũng không nhớ ra tôi trong những người khách quen trước đó.

Anh phục vụ khi nãy mang ra cho tôi ly trà sữa với vị socola tôi thích. Không quên chúc tôi dùng ngon miệng rồi đi vào trong tiếp tục công việc dang dở. Why chiều cuối tuần yên tĩnh, những sinh viên ở xa về quê, tôi lười với việc mất ba tiếng xe đò về nhà một hôm rồi lại bắt xe lên. Lười luôn cả việc lang thang cùng đám bạn thân vào những chiều cuối tuần như vậy. Chúng nó bảo tôi là đứa con gái chán ngắt, tẻ nhạt nhất trên đời, đại loại vậy.

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Tôi ngáp dài, úp quyển giáo trình lên mặt rồi tựa lưng vào ghế. Bất chợt ngượng ngùng khi thấy ánh mắt ai đó lướt về phía tôi. Nhanh thôi rồi quay sang hướng khác.

Một thời gian sau tôi mới biết anh là chủ của quán, cũng là giảng viên của trường nơi tôi đang theo học.

- Sao anh đặt tên quán là Why? - Tôi xoay cốc nước trong bàn tay, quay sang nhìn anh.

- Nếu biết lý do em sẽ buồn đó cô bé! - Anh cốc đầu tôi rồi khẽ cười.

- Vậy thôi, em không hỏi nữa.

Ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa nhỏ táp vào ô cửa kính. Why vẫn buồn đúng với phong cách thường ngày của nó. Anh nói đúng, Why chỉ thích hợp cho những con người cảm thấy cô độc và mang trong mình nhiều nỗi buồn. Lúc đầu tôi chẳng hiểu vì sao anh nói như vậy, nhưng sau này tôi mới nhận ra, đằng sau đôi mắt anh luôn ẩn chưa một nỗi buồn, nó sâu lắng mà da diết lắm.

- Anh đưa em về nha? - Anh choàng áo khoác lên vai tôi rồi nhẹ nhàng hỏi.

- Em tự về được mà.

- Anh muốn đưa em về.

Từ quán cà phê anh về phòng trọ tôi ở chỉ cách nhau một con đường, băng qua vạch đường dành cho người đi bộ là tới. Anh chỉ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng kéo tôi vào trong khi thấy vài chiếc xe chạy tới. Không cười, không nói.

Tại sao người ta cứ thích giấu nỗi buồn cho riêng mình?

Tại sao người ta không thể mở lòng mình ra một lần nữa?

Tại sao người ta cứ sợ những tổn thương của quá khứ mà quên đi hạnh phúc đang còn ở phía trước?

Tại sao?

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Những ngày sau đó tôi không ghé lại Why. Không còn giả vờ tan tiết học rồi ghé đợi hai tiếng đồng hồ chỉ để được gặp anh. Không còn muốn chọn chỗ ngồi khuất nhất chỉ để len lén nhìn anh từ phía xa rồi ngượng ngùng quay đi chỗ khác khi anh bắt gặp. Anh vẫn vậy, lúc thì cười, lúc thì trầm ngâm như tự tạo cho mình một bức tường ngăn cách.

Tôi biết tại sao anh như vậy, nhưng chỉ muốn một lần anh nói ra cho tôi hiểu. Tôi đã nghe cậu bạn thân của anh một lần vô tình nói về cái tên Why của quán. Về người con gái anh yêu 5 năm, về ước mơ cả hai cùng ấm ủ mở một quán cà phê nhỏ cạnh trường đại học. Anh đi dạy, cô bán quán... Câu chuyện lưng chừng vào một ngày mưa về bất chợt.

- Em gặp anh một chút được không?

Anh nhắn tin cho tôi sau gần 10 ngày không gặp. Thật ra tôi nhớ anh, tôi không phủ nhận rằng tôi nhớ. Bởi tình cảm mà tôi dành cho anh nó rõ ràng là thứ tình yêu mà người ta vẫn thường nói. Yêu rồi làm sao trốn tránh được, chỉ việc ép bản thân mình dừng lại thôi cũng đã khó khăn biết dường nào.

Chúng tôi chạy dọc con đường hướng ra công viên quen thuộc. Anh chạy thật chậm, thỉnh thoảng hỏi tôi vài câu rồi tiếp tục im lặng.

Cũng vẫn là Why với những bản nhạc quen thuộc. Anh nhấp ngụm cà phê đen đặc quánh, nhìn tôi thật lâu rồi mở đầu câu chuyện.

- Anh định đã không nhắc về cô ấy, nhưng anh biết em hiểu vì sao trong lòng anh luôn chất chứa một nỗi buồn. Why là món quà anh định tặng cô ấy, nhưng rồi cô ấy bỏ anh đi. Nói chia tay và rồi cứ vậy lặng lẽ đi em à. Nếu là em, em có muốn biết lý do không?

- Giờ anh đã biết lý do chưa?

- Anh biết, cô ấy đi Mỹ và chuẩn bị cưới rồi em à.

Tôi không giỏi an ủi người khác, ngoài việc chỉ ngồi bên cạnh anh, nghe anh nói. Rất lâu rồi, chúng tôi biết nhau hơn 1 năm anh mới chịu mở lòng mình và kể tôi nghe về người con gái ấy. Anh nói đúng, nghe rồi tôi sẽ buồn. Tôi buồn không phải vì anh còn yêu cô ấy nhiều như vậy, mà đơn giản vì nhìn anh đau mà tôi không thể làm điều gì được. Tôi biết anh đau mà.

Tôi hay lang thang một mình trên những con đường mòn lối dẫn vào quán cà phê của anh vào mỗi tối. Chỉ đi ngang qua thôi, thỉnh thoảng dừng lại thật lâu nhìn anh từ xa. Vẫn bóng dáng quen thuộc, nụ cười hiền, đôi mắt nhìn xa xăm. Anh vẫn thói quen ngồi ở vị trí chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ - nơi duy nhất trong quán có thể nhìn ra ngoài trời. Hôm nay không có giọt mưa nào cả mà sao mắt tôi cay?

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Anh biết tình cảm của tôi chứ, bởi không ai có thể vô tình đến mức không nhận ra tình cảm của một người dành cho mình trong suốt một năm qua. Anh thừa biết những lần tôi đứng đợi anh thật lâu nơi cuối dãy phòng học. Dù khoa của tôi cách khoa anh một quãng đường dài. Anh thừa biết tôi vốn không thích nghe nhạc nước ngoài, nhưng vì anh tôi tìm hiểu luôn cả tên những ca sĩ mà anh thích. Anh hiểu hết điều đó chứ! Chỉ tại trong anh bây giờ không có chỗ trống nào dành cho tôi, hình bóng của cô gái ấy đã lấp đầy tất cả mọi thứ.

Anh đã không nói gì với tôi cả. Câu chuyện của buổi tối hôm ấy đã dừng lại sau câu nói của anh, điều đó đến giờ vẫn còn làm tôi thấy nhói:

- Đừng đợi chờ bất cứ điều gì em à. Mọi thứ trên đời điều có duyên của nó cả. Lúc cần đến sẽ đến.

"Mình sẽ gặp lại nhau phải không anh?" - Tôi viết vô thức dòng trạng thái trên Facebook. Rồi lặng lẽ offline. Ánh đèn bên kia đường vẫn rực rỡ, dòng người vẫn nhộn nhịp đi về. Tôi nhớ anh! Tôi bật khóc nức nở trong căn phòng tĩnh lặng, ngoài tiếng kèn xe bên đường, ngoài tiếng mưa tí tách bên mái hiên, còn lại chỉ là màn đêm ảm đạm. Tôi càng nhớ anh hơn.

Tôi không cho phép mình tìm anh nữa, tôi không cho phép mình lang thang trên con đường nơi từng in dấu chân chúng tôi nữa. Tôi đã từng ngộ nhận thứ tình cảm mà anh dành cho tôi. Chỉ cần anh đối xử tốt với tôi một chút thôi tôi sẽ nhớ mãi. Tôi nhớ đến tận bây giờ còn gì, nhớ cả ngày anh ra sân bay đến Pháp để hoàn thành khoá học. Tôi rụt rè nép mình sau bức tường để nhìn anh từ xa. Anh đã không nói cho tôi biết rằng anh sẽ đi, anh im lặng đến lúc chúng tôi phải xa nhau lâu như thế.

Chúng tôi? À không, anh và tôi có bao giờ đồng hành cùng nhau đâu mà gọi như thế được. Ngay từ đầu đã có khoảng cách, một bức tường ngăn cách khá lớn. Bức tường do anh tạo ra mà bản thân tôi không thể nào phá vỡ được.

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Anh kéo hành lý bước qua cánh cổng. Không hiểu vì sao đôi chân tôi không còn đứng vững nữa. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Tôi khóc ư?

Ạnh đi rồi tôi mới biết bản thân mình thật ngốc nghếch. Tôi giá mà mình có thể dũng cảm một lần đứng trước anh và nói ra hết tình cảm của mình. Dù biết rằng anh sẽ từ chối, dù biết rằng anh đã chẳng thể nào yêu tôi. Nhưng tôi muốn một lần được đối diện với tình cảm của mình. Muốn một lần được ôm chầm lấy anh mà khóc mà nói rằng tôi đã thương anh ra sao, rằng tôi đã đau như thế nào. Chỉ một lần như vậy thôi rồi tôi sẽ cam tâm quên anh đi. Tôi sẽ dễ dàng xếp mọi thứ vào một ngăn riêng và không nhắc về nữa. Nhưng giờ tôi không thể làm được.

Vì tôi còn nhớ.

Vì tôi còn yêu.

Tôi kết thúc khoá học và nhanh chóng tìm được một công việc ở một thành phố khác. Trước khi rời đi tôi có ghé lại Why một lần. Vẫn ngồi ở góc bàn cũ, vẫn gọi ly trà sữa vị socola mà lần đầu tiên anh mang cho tôi. Vị vẫn ngọt, mà sao cổ họng tôi đắng.

Anh đi hai năm, mọi thứ ở đây vẫn vậy. Vẫn những bản nhạc quen thuộc, vẫn một không khí trầm buồn, ở đây luôn buồn, dù người đến có đông hơn vẫn vậy. Tôi vẫn nhớ đến những câu nói của anh, người đến đây đa phần điều mang trong mình những nỗi buồn mà không thể nào giải bày cùng ai.

Tôi ngồi ở Why đến tận tối, khi quán chỉ còn lác đác vài người.

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

Ngày mai tôi đi, chẳng biết bao giờ mới về lại. Tôi sẽ nhớ! Nhớ về ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh nhìn tôi thật lâu như thể quen nhau từ trước đó. Nhớ về con đường dẫn từ phòng trọ tôi đến quán đi đúng 836 bước chân. Nhớ lần anh xoa đầu tôi rồi chúc tôi ngủ ngon một ngày mưa bên thềm tí tách. Nhớ ngày sinh nhật tôi, anh từ quê về chạy qua phòng chỉ vì muốn chở tôi đi ăn món mà tôi thích. Tôi nhớ tất cả! Nhớ về cái thành phố này - nơi có người tôi không thể nào quên được.

Mùa hè sau đó, tôi có dịp ghé thành phố cũ trong một chuyến công tác. Phố đón tôi bằng một cơn mưa bất chợt. Tôi không ghét mưa, mà sợ mưa, đúng hơn là vì sợ những kí ức xưa ùa về làm tôi nhớ.

Người ta nói, những người yêu nhau nếu có duyên thì dù xa nhau vẫn có thể gặp lại. Còn anh và tôi, chỉ là tình cảm xuất phát từ một phía có thể được gặp lại không? Tôi đã luôn ấp ủ một hy vọng mong manh rằng sẽ được gặp lại anh vào một ngày nào đó. Dù rằng chỉ cần được nhìn anh từ xa, nhìn nụ cười anh để biết rằng anh đã bình yên với cuộc sống của mình là tôi đã hạnh phúc lắm. Tôi mong điều đó, mong thấy khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của anh, dù rằng niềm hạnh phúc ấy tôi không may mắn có được.

"Anh giờ ở đâu?"

Tôi lặp đi lặp lại câu hỏi ấy trong suy nghĩ, nữa muốn tìm anh, nữa lại sợ. Sợ điều gì tôi không rõ nữa. Rõ ràng con người ta luôn mâu thuẫn với chính bản thân mình. Người ta luôn muốn tốt cho người mình yêu nhưng lại sợ thấy người mình yêu hạnh phúc bên ai khác. Người ta luôn muốn tốt cho người mình yêu nhưng lại sợ thấy người mình yêu đau khổ vì ai khác.

Tôi ghé lại quán cà phê cũ. Why không còn nữa, người ta bảo quán đã được thay chủ mới. Mọi thứ giờ xa lạ. Rõ ràng chúng tôi đã không có duyên với nhau thì dù có ở chung một bầu trời vẫn không thể nhìn thấy nhau được. Huống hồ gì chúng tôi mỗi người đều đi về một hướng, hai bầu trời xa cách.

- Chị ơi?

Em gái phục vụ quán gọi với theo khi tôi vừa dắt xe rời khỏi quán.

- Chị tìm chủ cũ của quán ạ?

- Đúng rồi em.

Cô bé nhoẻn miệng cười:

- Anh ấy vừa đi chưa lâu chị ạ. Nếu chị muốn gặp anh ấy thì ngày mai lại đến nhé. Ngày nào anh ấy cũng ghé đây và ngồi rất lâu ở chỗ góc bàn cạnh cửa sổ đấy ạ.

Người ta nói duyên luôn đến vào lúc ta không ngờ nhất. Thật ra sau ngày hôm đó tôi không ghé lại quán cà phê cũ thêm một lần nào nữa. Why là nơi chúng tôi gặp nhau, mà giờ nơi đó không còn nữa, tôi còn lý do gì để ghé lại chứ. Rõ ràng chúng tôi không có duyên, người đến và người đi, có thể cách nhau vài giây phút nhưng rồi không gặp.

- Anh đã chờ rất lâu rồi đấy!

- Chờ em ạ?

- Không. Anh chờ chữ duyên của chúng mình!

Đó là một ngày đầu thu đầy nắng, nơi thành phố xa lạ, không còn u uất nỗi buồn.

Blog Radio 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến

© Mỹ Nhiên – blogradio.vn

Bạn vừa lắng nghe Blog Radio số 500: Mình sẽ gặp lại nhau vào một ngày duyên đến, được chuyển thể từ bài viết của các tác giả Kim Thanh, Mỹ Nhiên.

Bạn thân mến! Khi nhắc đến con số 500, trong lòng bạn có cảm giác gì không? Ban biên tập Blog Radio, những người làm chương trình cảm thấy rất bồi hồi khi chương trình đã chạm đến cột mốc này. Để đi được đến số 500 là một hành trình dài suốt 10 năm. Những biên tập viên – giọng đọc của Blog Radio, có những người còn ở lại, có những người đã ra đi, có những tên tuổi gắn liền với Blog Radio, có những người thầm lặng ở phía sau, không ai nhớ mặt gọi tên, nhưng tất cả đều hết lòng vì những số Blog Radio tâm đắc nhất mỗi tuần. 10 năm qua, Blog Radio đã trở thành người bạn thân thiết của biết bao thế hệ thính giả. Rất nhiều thính giả luôn chờ đợi đến đêm thứ sáu, rạng sáng thứ bảy hàng tuần để đón nghe số Blog Radio mới nhất. Ban biên tập xin chân thành cảm ơn các bạn đã yêu thương và gắn bó với chương trình. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đồng hành cùng Blog Radio trên chặng đường thật dài, thật xa phía trước.

Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga


Blog Radio xin dành tặng 02 món quà dành cho hai tác giả có bài viết được phát trong số Blog Radio 500.

Đồng thời, 03 món quà sẽ được gửi tặng cho 03 độc giả có bình luận SỚM NHẤT và TÂM ĐẮC NHẤT dưới chân bài đăng này. Kết quả sẽ được thông báo trên fanpage @yeublogviet vào ngày 26/06/2017. Mời bạn lắng nghe, cảm nhận và để lại phản hồi để có cơ hội nhận được những món quà hấp dẫn từ Ban biên tập.

Mỹ Nhiên

Tôi thích viết, viết về những nỗi buồn, những câu chuyện tình yêu không màu mè nhưng nhiều cảm xúc...!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top