Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 442: Khoảng cách Anh và Em

2016-05-14 08:01

Tác giả: Hàng Xóm Giọng đọc: Chit Xinh

 

blogradio.vn - "Anh đã từng hỏi em rằng, em có biết Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ không? Liệu ai có thể đong đếm được số đèn đỏ trong từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày qua. Bởi nó cũng giống như tình yêu anh dành cho em, là Sài Gòn dành cho Hà Nội dù qua bao mùa mưa nắng vẫn vẹn nguyên, tràn đầy và anh luôn tin một điều rằng khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách thời gian hay không gian mà là khoảng cách từ trái tim đến với trái tim. Hãy cùng anh đếm đèn đỏ ở Sài Gòn em nhé! – Yêu em”
Bản nghe truyện ngắn

***
  • Lá thư trong tuần: Những mùa mưa tắm mát tuổi thơ
Dù đi đâu làm gì thì có lẽ mỗi người vẫn không quên một con đường đó là Đường về nhà. Nơi tuổi thơ đong đầy sức sống, nơi luôn có những con người ủng hộ, thúc bách, động viên, cổ vũ ta trong cuộc sống. Cám ơn giọt mưa đã tắm mát tuổi thơ ta.

Mùa mưa lại về rồi, những cơn mưa bất chợt xua đi cái nắng oi ả đến rát cả người, những giọt mưa mừng rỡ nhảy nhót trên mặt lá và khắp sân nhà, vu vơ nó nhẻm miệng nhớ về một thời “sửu nhi” cùng đám bạn.

Ngày mưa đi học lội bộ đến rũ cả chân trên con đường sình lầy, nhiều khi trời mưa quá lớn không thể nào tự đi, ba mẹ phải cõng trên lưng cho qua vũng lầy rồi chúng nó mới tự đi, có ngày mặt váy thật là đẹp đi không đúng chỗ lún đến đầu gối lấm hết cả váy áo, mít ướt khóc sướt mướt chẳng chịu đến trường. Hay những chiều đi học về trên con đường ruộng trêu chọc đuổi nhau té nhào xuống bờ mương ướt sũng cả quần áo, sách vở rồi giận hờn vu vơ không thèm rủ nhau đi học,… Giờ muốn thử lại cái cảm giác cả lũ tắm mưa ướt sách ướt vở, cảm giác lún mất dẹp khóc trên đường về, muốn thử cảm giác ngâm đôi chân trong vũng lầy mà không rút lên được trên con đường sình lầy giữa mùa mưa, có lẽ chẳng thể được vì con đường ngày xưa ấy đã thay một màu áo mới tươi đẹp hơn.

Ngày mưa là cả một tuổi thơ thú vị, đến mùa mưa là nó được theo ba rà cá dọc các mương nước, nó xách cái giỏ bằng dây giang được bà làm tặng đeo đúng điệu một cô gái nông thôn chính hiệu lẽo đẽo sau lưng ba. Châm điện e e một chú cá rô nằm gọn vào vợt lưới, nó thò đôi tay nhỏ xíu bắt bỏ vào giỏ, chú cá giãy đành đạch trên tay như muốn xin nó trả chú về với sông sâu để bơi lội tung tăng khắp nơi. Lâu lâu lại được một hai con tôm nó la hét nhảy lên sung sướng như vừa bắt được vàng vì là thứ nó thích thể nào về nhà cũng được mẹ làm cho vài món tuyệt cú mèo, lúc lại bị mấy anh cua kẹp đau điếng la ú ớ vang cả cánh đồng.
Blog Radio 442: Khoảng cách anh với em

Nhiều ngày mưa lớn, ba chuẩn bị sạc đèn pin, đến đêm lúc mà nó trùm mền ngủ ngon giấc thì mình ba lội qua những cánh đồng bắt ếch không biết ba đi ba về lúc nào mà sáng thức giấc đã thấy mùi cháo ếch thơm lừng, vậy mà còn được mọi người nhường cho mấy cặp đùi ếch to bự nữa chứ. Ôi tuổi thơ

Mưa nặng hạt lăn tăn khắp xóm làng. Cơn mưa đầu mùa chậm rãi, hối hả làm nó chạy ra chạy vào với mớ quần áo đang phơi ngoài trời đến rũ cả chân, đang nắng chói chang thì ào ào lộp bộp mưa rơi, đem ra đem vào muốn nổi cáu với ông trời. Mùa mưa cũng là lúc thời tiết bắt đầu se se lạnh, ngồi bên mâm cơm nóng hổi, vừa thôi vừa ăn với món mắm mít kho là tuyệt vời ông mặt trời. Cứ đến mùa mít chín, ở quê nhà nhà đều có cây trái ăn không hết, thế là mẹ gỡ múi đem phơi để dành ăn mùa đông. Mâm cơm gia đình dù chỉ đơn giản là món canh rau ngoài vườn, cái trứng luộc dầm mắm nhưng thật ấm áp vì có một gia đình hạnh phúc đầy tiếng cười. Bắt đầu mùa mưa là mùa của nấm mối đậm chất tình làng nghĩa xóm, nhà ai nhổ được nhiều nhiều là phân chia mỗi nhà mỗi ít ăn lấy thảo.

Dù có đi đâu nó vẫn luôn giữ mãi những kỷ niệm của một thời trẻ trâu con nít con nôi chẳng biết gì, luôn vô tư, hồn nhiên, đáng yêu, trong sáng. Nhớ làm sao cái khoảng trời thơ ấu luôn được ông bà, ba mẹ chăm lo, đâu đó còn ê a tiếng bà ru giữa trưa hè, tiếng trẻ con đùa giỡn giòn tan trong chiều mưa nặng hạt. Một mình giữa thành phố ồn ào nhộn nhịp, nó muốn hít cho căng tràn cái khí trời mát mẻ quê hương, muốn đi một mình trên triền đê ngày nào ê a vài ba câu hát tuổi thơ. Dù đi đâu làm gì thì có lẽ mỗi người vẫn không quên một con đường đó là Đường về nhà. Nơi tuổi thơ đong đầy sức sống, nơi luôn có những con người ủng hộ, thúc bách, động viên, cổ vũ ta trong cuộc sống. Cám ơn giọt mưa đã tắm mát tuổi thơ ta….

© Yen Nhi – blogradio.vn

Blog Radio 442: Khoảng cách anh với em

  • Truyện ngắn: Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ? 

1721 – đó là số kilomet mà người ta ước tính khoảng cách từ Hà Nội đến Sài Gòn và đó cũng là khoảng cách anh với em xa nhau. Nhiều người cho đó là gần bởi chỉ cần khoảng 1h 45 phút đồng hồ bay là có thể chạm tới nhau nhưng với em thì khoảng cách đó lớn hơn rất nhiều. Nó dài và rộng như nỗi nhớ em dành cho anh theo từng giây, từng phút vậy. Một Hà Nội trầm tư cổ kính, một Sài Gòn sôi động, hiện đại ở hai đầu của đất nước bỗng gặp nhau nơi trái tim hai con người nhỏ bé

Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ
Mười mấy giây hôn nhau cháy nồng
Sài gòn bao đèn đỏ
Hỏi a quản lí giao thông ắt sẽ ra
Tiếng còi, tiếng ồn và những ánh sáng nhợp nhạp hòa nhau
Những đo đếm và những con số mơ hồ

Em – Hà Nội!

1721 – đó là số kilomet mà người ta ước tính khoảng cách từ Hà Nội đến Sài Gòn và đó cũng là khoảng cách anh với em xa nhau. Nhiều người cho đó là gần bởi chỉ cần khoảng 1h 45 phút đồng hồ bay là có thể chạm tới nhau nhưng với em thì khoảng cách đó lớn hơn rất nhiều. Nó dài và rộng như nỗi nhớ em dành cho anh theo từng giây, từng phút vậy. Một Hà Nội trầm tư cổ kính, một Sài Gòn sôi động, hiện đại ở hai đầu của đất nước bỗng gặp nhau nơi trái tim hai con người nhỏ bé, không hiểu là ông Tơ, Bà Nguyệt cố ý hay vô tình mà buộc mình lại với nhau bởi chỉ cần lạch cạch bàn phìm là hàng loạt những trang văn viết, bài báo về Hà Nội, về Sài Gòn, về sự khác nhau giữa Hà Nội với Sài Gòn sẽ hiện ra.

- Nếu như Hà Nội đủ bốn mùa: xuân, hạ thu, đông thì Sài Gòn chỉ với 2 mùa đặc trưng: mưa và nắng. Có những chàng trai, cô gái Sài Gòn chỉ mong một lần được đặt chân đến Hà Nội, để thưởng thức cái lạnh tê tái đến run cả người; Còn cô gái Hà Nội liệu đã đôi lần muốn chốn chạy khi đông về hay là chốn chạy mùa của cô đơn;

- Nếu như mưa Hà Nội giống như tính tình các cô gái Hà Nội, nhẹ nhàng, bền bỉ làm cho người ra đi nhớ mãi thì cơn mưa Sài Gòn đỏng đảnh, chợt đến rồi lại vội đi;

- Nhắc đến Hà Nội là người ta nghĩ ngay đến bún chả Hàng Mành, còn nếu chưa ăn cơm Tấm Sài Gòn thì có nghĩa là bạn chưa đặt chân đến mảnh đất này;

- Người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh caffee sáng ở Sài Gòn thì lại trở nên quen thuộc với hình ảnh Hà Nội trà đá vỉa hè

- Con gái Hà Nội da trắng, nói năng nhỏ nhẹ đúng kiểu người Tràng An. Con gái Sài Gòn da rám nắng, áo dây, quần sooc dạo phố;

-Trong tình yêu khi thích một ai đó, cô gái Hà Nội sẽ trả lời “cho em thời gian suy nghĩ” như để thử thách chàng trai thêm một lần, còn cô gái Sài Gòn: “anh có quyền chấp nhận hoặc 3 giây để nói đồng ý”;

Và điều đặc biệt mà em nhìn thấy ở Sài Gòn là đèn đỏ có nơi được quẹo trái. Điều mà em chưa hề thấy ở Hà Nội: Đèn đỏ sẽ không được rẽ phải nếu không có biển chỉ dẫn. Em đã ngạc nhiên hỏi:

• Tại sao vậy anh?
• Anh đã trả lời em bằng một câu hỏi: “Vậy em có biết Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ không?

Em lắc đầu, hỏi ai cũng không biết!


Blog Radio 442: Khoảng cách anh với em

Anh – Sài Gòn!

- Em đã từng hỏi tôi rằng: Anh à! A có yêu Hà Nội không?
- Tôi lạnh lùng trả lời em: Không!

Có bao nhiêu lý do để một người không yêu Hà Nội như tôi? Hà Nội khói bụi, tắc đường, ngột ngạt, bon chen… lý do nào có lẽ cũng là không đủ, bởi Hà Nội không sinh ra tôi, tôi thuộc về miền Nam ấm áp đầy nắng với gió, tôi sợ cái rét cóng mỗi độ đông về. 5 năm hay 10 năm cũng chỉ là một phần ký ức trong cuộc đời, là Hà Nội có mối tình đầu tiên hay mối tình cuối cùng rồi cũng sẽ khuất lấp. Dù không yêu Hà Nội nhưng sao mỗi lần nghĩ về nó lòng tôi lại quặn thắt như có một nỗi đau giằng xé. Phải chăng là tôi đã làm tổn thương Hà Nội? Phải chăng ở Hà Nội có người con gái mà tôi đã rời bỏ cách đây 2 năm?

Chiều nay! 2pm chuyến bay hạ cánh, đưa tôi trở về với Hà Nội, từng hàng cây, góc phố, cảnh vật của 2 năm trước dần hiện về. Ai ra đi mà không một lần ngoái đầu trở lại nhưng tôi thì không thế, tôi sợ cái ánh mắt xa xăm ấy, tôi sợ người con gái Hà thành kia sẽ làm tôi trùng bước và tôi nợ em một lời xin lỗi/.

Con đường trải đầy hoa trắng, những cánh hoa nhỏ ly ty vừa mới bị cơn mưa đêm qua xé toạc giữa trời đêm nhưng lạ lùng thay trong từng cánh hoa vẫn ánh lên sắc hồng đến lạ lùng. Cái loài hoa mà người con gái Hà thành ấy đã từng rất yêu. Tôi như tìm kiếm đâu đây ánh mắt ai vội trao, ánh mắt ai đã từng giữ một phần ký ức của tôi.

Giờ tôi về đây, tìm em ư? hay để tìm lại những mảnh vụn ký ức. Tôi không đi tìm em nhưng bước chân lại đưa tôi trở về nơi chứa đầy những kỷ niệm mà tôi và em đã từng có. Nơi ban công ktx ngày ấy giờ đã chẳng còn bóng dáng em, chỉ còn lại một màu xám ngắt của đống đổ nát hoang tàn. Mọi người đều đã chuyển đi. Nơi này đang được quy hoạch, người ta dự định xây lên một trung tâm thương mại ở đây. Đột nhiên lòng tôi đau thắt và tự hỏi: giờ này em ở đâu? Sao em không chờ anh?.

Phải! Tôi làm gì có lý do để bắt em phải chờ đợi chứ? nhưng chia tay rồi tôi mới thực sự thấy nhớ Hà Nội. Phải chăng vì Hà Nội có em ở đó. Tôi tìm đến cafe Đinh, nơi mà trước đây em từng nhắc tới nhưng chưa bao giờ tôi đi cùng em tới đó cả. Đó là một quán nhỏ nằm trên gác hai, không hoa lệ, mộc mạc với những bức ảnh đen trắng, đục mờ trên nền thời gian đã úa màu. Nhưng người tới đây vẫn rất đông đúc, người ta tới đây để thưởng thức những ly cafe có hương vị rất đặc trưng của Đinh, để nghe những bản rock ballad và phóng tầm mắt về mặt hồ phía xa xa. Tôi đã từng không hiểu tại sao em lại thích nơi này đến thế nhưng rồi dần dần không hiểu sao chính tôi cũng lại có thói quen tới đây vào mỗi tối cuối tuần.


Tôi gặp lại em trong một tổ chức phi chính phủ nghiên cứu pháp luật về quyền con người. Bao nhiêu xúc cảm, bao nhiều ký ức ngày xưa ùa về nhiều quá. Tôi muốn nói với em thật nhiều điều, muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ ấy và hơn hết muốn nói với em một lời xin lỗi nhưng… em đã không cho tôi cơ hội. Em lặng yên, không chút phản ứng và rồi khẽ mỉm cười, đưa tay ra chào tôi, cái bắt tay giao thiệp của những người mới gặp nhau lần đầu :

- Chào anh! rất vui được gặp anh.
- Em …
- Sao? anh quen tôi ư?

Thái độ của em lạnh lùng đến đáng sợ. Là tại sao? Chẳng phải vì tôi ư? chẳng phải vì Sài Gòn đã bỏ lại Hà Nội sau lưng, tôi biết em đã khóc rất nhiều vì tôi, đã phải khó khăn thế nào để đứng dậy với nỗi đau mà tôi để lại và rồi giờ tôi trở về đây để làm gì chứ? Để xin em tha thứ ư? Em đâu cần lời xin lỗi ấy của tôi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, hằng ngày tôi vẫn bước qua em nhưng em đã không cho tôi có cơ hội để giải thích, để nói lời xin lỗi ấy.

Dự án kết thúc, đến ngày tôi rời xa Hà Nội trở về miền Nam ấm áp. 

Trước ngày đi, tôi gửi cho em một email: 

“Em à! Anh đã từng hỏi em rằng, em có biết Sài Gòn bao nhiêu đèn đỏ không? ? Liệu ai có thể đong đếm được số đèn đỏ trong từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày qua. Bởi nó cũng giống như tình yêu anh dành cho em, là Sài Gòn dành cho Hà Nội dù qua bao mùa mưa nắng vẫn vẹn nguyên, tràn đầy và anh luôn tin một điều rằng khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách thời gian hay không gian mà là khoảng cách từ trái tim đến với trái tim. Hãy cùng anh đếm đèn đỏ ở Sài Gòn em nhé! – Yêu em”

  • Hàng Xóm
 

Hàng Xóm

Một giấc mơ để dành!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top