Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 365: Những ngày chớm đông

2014-11-22 00:15

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh

Blog Radio - Hà Nội những ngày đầu đông thế này dễ mang cho người ta nhiều xúc cảm.Những cơn mưa tháng 11, dễ chạm vào nơi sâu kín mong manh nhất của tâm hồn.Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh... Nghe “ Những mùa đông yêu dấu”. Không thấy anh trong những câu ca. Lục tung lên tìm kiếm. À, hóa ra Hà Nội chẳng còn anh nữa rồi. Vậy anh đã ở đâu trong những ngày ướt át mưa, hanh hao nắng này. Có nhớ Hà Nội của anh, nhớ cô gái của anh không?

***

Chớm đông lặng lẽ


Viết cho ngày chớm đông, mùa sang thật nhẹ nhàng, hoa sữa đang thơm nồng từng con phố, níu kéo những buổi tàn thu. Trong đêm tĩnh lặng, nỗi nhớ trở mình, ngột ngạt trong sự hoang hoải. Thấy chạnh lòng trước những cơn gió mùa thổi mãi, thấy đơn điệu xào xạo của những đám lá vàng đang xao xác. Ngày chớm đông, cơn gió mùa vô tình mê mải chở lạnh đi qua hiên nhà, hờ hững thổi... lại bắt đầu những ngày đông xa ngái, thấy thân thương những bếp lửa cuối chiều, những ngọn khói lam chiều xa xăm.

Những ngày chớm đông, thấy lòng mình bỗng dưng se sắt, nhớ những con đường một thời lá rụng vàng, đợi đông về xao xác. Nhớ người bạn già đã một thời gắn bó, nhớ những ngày cuối tuần vui vẻ, nghe gió rít qua từng ô cửa sổ trong đêm tĩnh lặng.

Những ngày chớm đông, phố dường như cũng sắt se lòng. Những đám lá thì vẫn hát bản tình ca cùng gió, những bước chân vẫn đi nhẹ qua ngõ, thoáng đâu đó những đôi mắt đang ngước nhìn những chiếc lá thu rơi. Cây cầu cũ vẫn nằm gối đầu qua những mốc thời gian cũng những chuyến xe chở mùa đi ngang phố, thấy cuộc sống tự nhiên êm đềm và chậm lại.

chớm đông

Đêm chớm đông, những cơn mưa phùn rơi bất chợt, những cơn gió lạnh buốt giá quyện lẫn mùi hoa sữa, mùi hạt rẻ, mùi bắp nướng. Đông về, có em theo đó không, hay chỉ mang về mùi hoa sữa, gốc bàng gầy trơ trọi lá, liễu cũng sầu, rơi rớt từng cánh hoa trống rỗng, cả một khoảng không. Đông về vẫn vậy, vẫn chưa quên dỗi hờn, hay vô tình, hay vội vã, chỉ mang kịp nỗi cô đơn, đâu ai biết.

“Này em áo đỏ đi ngang phố
Khéo lại làm đau những lá vàng
Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ
Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang".

(Thơ Trương Nam Hương)

Ngày chớm đông, khi hàng cây ngân hạnh hai bên đường đã rực rỡ, gió rì rào thổi, tiếng ai đó khẽ nhắc sớm mai thu sắp tàn, đông sẽ tới, đừng đụng vào cây mùa lá rụng. Ai đó vẫn lang thang trên con đường tình, về phía xa, mê mải... sẽ còn lang thang trong mùa đông, qua mùa xuân, kệ mùa hạ, luyến tiếc mùa thu, và sẽ không ngày dừng lại...

Thôi, xin mùa đông, hãy dành cho ta một lối đi về, trong vương quốc của buồn, của cô đơn, của lạnh căm và ướt át. Để ta trở về cùng miên man đợi mùa đông rêu xanh đôi mắt. Chớm đông thấy lạnh tê tái bàn tay.

  • Cá Kho 
Blog Radio 365
  • Chênh vênh mùa về

Hà Nội những ngày đầu đông thế này dễ mang cho người ta nhiều xúc cảm.

Những cơn mưa tháng 11, dễ chạm vào nơi sâu kín mong manh nhất của tâm hồn.


Thế nên thỉnh thoảng, hoặc nhiều hơn những cái thỉnh thoảng ta bắt gặp những dòng status rất chênh vênh. Chỉ có thể khẽ thốt lên: “Ôi, sao mùa này lạ thế…!”

Tôi không nhớ mình đã đi qua những mùa đông trước như thế nào. Nhưng những chiều tan tầm rất muộn, ánh đèn đường đỏ quạch, những dòng xe hối hả, những luồng gió khẽ rít lên….Đâu đó, ngẩn ngơ trên phố có những vòng ôm siết chặt, những ngón tay đan vào nhau…cảnh tượng ấy vừa làm người ta cảm động mà cũng chông chênh đến lạ.

Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất những nụ hôn, hơi ấm của những cái nắm tay?

Bao lâu rồi nhỉ, tôi quên mất cách viết và đánh vấn từ “yêu” tròn trịa như thế nào?

Bao lâu rồi nhỉ, những ngày thu về, những ngày chớm đông tôi không còn thấy mình nghẹn ngào giữa những chênh vênh mùa về?

mùa về

Thực ra, tôi biết mình không cô đơn như tôi vẫn nghĩ. Chỉ là chông chênh 25, những cô gái không hiểu nổi mình như tôi vẫn cứ tự vẩn vơ giữa những dòng xúc cảm không tên như thế. Biết rõ là không tốt mà bản thân vấn cứ lấn sâu.

Tôi cũng biết có những bàn tay sẵn sàng nắm lấy tay tôi để đi qua những ngày gió. Nhưng những cái “cũng được”, “không tệ” không phải là thứ trái tim muốn níu giữ. Tôi chọn buông tay, để những bàn tay chơi vơi thương nhớ.

Những ngày gió về…Tôi miên man giữa những Nhớ - Quên của Hiện tại. Bâng khuâng giữa những bến Đợi chờ.

Thoảng nghĩ về những mối quan hệ, biết rõ người ta hữu ý mà bản thân khù khờ không hiểu. Tôi rất sợ làm đau người khác, sợ những ánh mắt nhìn tôi hy vọng. Bản thân tôi biết tình cảm không phải là sự ban lơn, bản thân tôi biết trái tim mình thuộc về đâu…

Có những người tôi chọn im lặng.

Có những người tôi thẳng thắn phũ phàng…

Có những người tôi cố tính ngô nghê không hiểu…

Có người hơn một lần nhắc tôi: “Đã từng là tất cả…”

Mùa mới gõ cửa thôi mà đã bao người vội nhắc: “Đông về rồi đấy em!”

Tôi biết mình sai…nhưng đường đi của trái tim, biết lối nào là đúng?

  • Hòa Lưu

  • blog radio 365
  • Đông rồi, anh sẽ về sớm thôi

Hà Nội chạm ngõ mùa đông.

Sớm tỉnh giấc. Sương giăng cả lên mái tóc. Co ro. Cuối thu lá không còn rơi lạo xạo. Với tay xé tờ lịch. Chỉ còn vài tờ nữa thôi là đến cuối…Thẫn thờ.

“Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ, nối nhau về xa tít mờ nối nhau những khuôn mặt phố…”


Nghe “ Những mùa đông yêu dấu”. Không thấy anh trong những câu ca. Lục tung lên tìm kiếm. À, hóa ra Hà Nội chẳng còn anh nữa rồi. Vậy anh đã ở đâu trong những ngày ướt át mưa, hanh hao nắng này. Có nhớ Hà Nội của anh, nhớ cô gái của anh không?

Những ngày tháng  của cuộc đời sinh viên. Vừa quen với cuộc sống lạ lẫm. Thì đông sang. Mùa đông Hà Nội khác lắm. Không rét căm căm như trên nhà tôi. Cũng là lạnh. Nhưng dịu dàng, và quyến rũ .

-    Sao tay em lại lạnh thế này?

Anh vừa nói vừa xuýt xoa. Rồi nắm tay tôi. Cho cả vào túi áo khoác to đùng của anh.Tôi cười lỏn lẻn. Hạnh phúc. Chúng tôi đi bên nhau. Không ồn ào. Chẳng vội vã. Nhưng đủ an yên.

Mùa đông đầu tiên gặp Phong, tôi  20 tuổi. Với một cô gái đôi mươi, cảm giác có người thương mình cạnh, nhất là trong những ngày đông lạnh lẽo, thật ấm áp. Tôi có thể chạy vèo qua nhà anh ấy, nấu bữa cơm, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, đi dạo cùng nhau. Tôi thích đan khăn cho anh. Thích ngồi sau xe máy co ro sau tấm lưng dài rộng. Thích dang thật rộng tay để ôm cho đủ một vòng với đống quần áo to sụ . Tôi thích mùa Đông. Cũng là vì có Phong trong đó.

Phong hay đi ra ngoài, như một kiểu bao bọc. Tôi thích thỉnh thoảng giả vờ lượn ra để nghe anh ấy quát “ Đi vào trong, em!”. Tôi cũng thích thỉnh thoảng tắt điện thoại để anh ấy cuống cuồng gọi cho những người xung quanh. Ấy là tôi hả hê. Tôi thích đi đâu xa. Lúc ấy ngồi tha hồ mà nghe dặn dò đủ kiểu  “Lên xe là phải cất cái này, cái kia cẩn thận này” , “ Mệt thì ngủ một giấc đi”. Hai mươi, tôi chưa biết cách yêu thương một người cho đúng cách. Nhưng Phong chẳng bận tâm về điều đó .

- Anh bảo này

- Gì anh ?

Em thích gì nhất ở mùa đông ?

- Lạnh ạ .

Anh cốc đầu.

- Ngốc thế! Mùa đông thì phải lạnh rồi.

- Thật mà, em thích nhất cái lạnh của đông Hà Nội. Nó giống anh. Lạnh lùng nhưng mà ngọt ngào lắm .

- Có thật không?

Vậy thì nếu mai đông tàn, nếu anh phải xa em, anh cũng sẽ nhớ…

- Nhớ gì cơ

- À, cái lạnh ấy!

Dự cảm về ngày nào đó xa xôi .

Lúc tôi sửa soạn cho việc thực tập năm cuối thì anh đi. Cả gia đình anh chuyển vào trong Nam .Tôi tuyệt vọng đến mức một cuộc điện thoại cũng không nghe. Sau cùng chặn cả số. Ngày anh đi , tôi cũng không ra tiễn. Biết chẳng thể làm khác được nên lặng im.

Chúng tôi chẳng thể trách nhau. Mà đã ai gọi đấy là đổ vỡ? Tình yêu vẫn vẹn nguyên. Chỉ là những mùa đông chỉ còn một mình tôi. Cơn gió của tôi đã bay xa rồi, chẳng còn ở bên cạnh tôi nữa. Anh ấy để tôi lại một mình, với mùa đông của tôi, với những lạnh lẽo của tôi.

đợi chờ

Hà Nội ngày đông gió hun hút. Chẳng còn những ngày ngồi sau anh mà đút tay vào túi áo. Tôi tự mình ủ ấm bằng cách trang bị đống khăn, mũ, găng tay. Nhìn người ta tay trong tay, mỉm cười quay đi. Ai biết trước được điều gì đâu . Vì vậy khi tình còn ấm , xin hãy giữ chặt tay nhau…

Hà Nội tháng 12, Noel gần kề quá. Sài Gòn không có mùa đông anh nhỉ? Vậy chắc anh cũng sẽ bớt lạnh lẽo, bớt cô đơn. Em chỉ mong có thế. Mình chia tay, một câu chào, một lời hưa hẹn cũng không có. Em không đủ can đảm để giữ anh cho riêng mình, chỉ biết buông tay anh như thế. Liệu có giấc mơ nào đưa anh về bên em không?

Hà Nội ngày mưa. Rả rích tiếng lòng. Có cơn gió nào thoáng qua. Vậy mà chiếc chuông gió chẳng buồn leng keng nữa. Đôi khi  gần như phát điên vì thói quen cứ trời mưa là lại muốn biết anh ở đâu. Nhưng rồi cũng kìm lại được. Thật sự rất nhớ anh, nhưng không dám nói, sợ nói ra lại bị giày vò, chúng ta đã xa quá rồi.

Anh có nhớ em không? Nếu anh còn cảm nhận được, xin hãy chỉ đường để chúng ta đến bên nhau .

Hà Nội buổi chiều đông, chông chênh lạnh. Tin nhắn đi lạc “Nhớ giữ ấm…”

Tay lóng ngóng không bấm nổi dãy bàn phím điện thoại…

“Anh nhớ Hà Nội , nhớ cái lạnh, nhớ em…”

Chỉ đợi có thế, đôi mắt ngấn nước, bờ vai run lên. Tôi ngồi nức nở như một đứa trẻ, tủi thân, giận hờn, yêu thương cứ theo dòng nước mắt mà ùa ra. Đau đớn nhưng thanh thản. Như trút được gánh nặng.
“Đợi anh nhé ! Anh sẽ về. Sớm thôi!”

•    Hoàng Linh

  • Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh và nhóm sản xuất Dalink Studio 



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top